br />
- Ừ, em có thể ngắm giùm anh không?
Cô cười, nhẹ nhàng ngồi dậy. Hạ tiến đến bên ban công, mở cửa ra, gió đêm thổi vào mát rượi, mái tóc cô bay lên như diều. Tay vẫn cầm chiếc điện thoại, Hạ bước ra ngoài, ngước lên nhìn bầu trời tối đen như mảnh vải nhung tuyết hoa lệ, đính kim sa là những vì tinh tú sáng tinh khôi mát dịu.
- Sao hôm nay…rất sáng…
- Vậy sao, tiếc quá… – Hạo Thiên làm bộ nuối tiếc – Nhưng mà, em nhìn nhầm chỗ rồi, bên dưới này còn có một vì sao sáng hơn mấy ngôi sao nhỏ trên đó đấy.
Băng Hạ giật mình, cô thôi ngước lên, di chuyển tầm mắt xuống sân trường Thánh Huy. Và thật chẳng có gì khó khăn để nhìn thấy được một chiếc xe màu bạc ở bên dưới, khi nó đã cố tình đỗ ở nơi dễ – nhìn – thấy – nhất.
Và…
Cái điều đáng nói là con người có đôi mắt xanh kia đang dựa người vào chiếc xe, tay cầm điện thoại, ngước lên nhìn Băng Hạ bằng ánh mắt phủ một màu xanh êm đềm yêu thương. Màu mắt lạnh lùng đó, sáng rực lên trong màn đêm, nhưng không khiến Hạ sợ.
Hạ mỉm cười, cô nói nhẹ vào điện thoại.
- Công ty của anh tên Thánh Huy sao?
- Không, nó tên là Dương Băng Hạ.
Anh đứng bên dưới, mỉm cười. tuy khoảng cách không gần, nhưng Hạ vẫn có thể thấy được một cái má lúm đồng tiền hiện lên bên má trái của anh, nụ cười đó khiến vật thể nằm trong lồng ngực trái của Băng Hạ trở nên ấm nóng một cách kỳ lạ.
- Sao anh lại đến đây? – Băng Hạ chạy xuống bên dưới, trên người khoác một chiếc áo mỏng, bên trong là bộ đồ ngủ màu xanh nhạt in hình mấy chiếc lá.
Thiên đưa tay kéo lại chiếc áo xộc xệch của Hạ, mỉm cười nhẹ nhàng.
- Anh nghe đàn, tiện thể đến gặp em.
- Đàn? – Hạ nhíu mày.
- Tiếng đàn Violon đó.
- À… – Hạ gật gù – Tiếng đàn đó hay đến vậy sao?
- Ừ, em đã nghe chưa?
Hạ bước sang bên cạnh anh, tựa người vào chiếc xe, ngửa mặt lên ngắm sao, vỏ ngoài của chiếc Koenigsegg CXX tiếp xúc với lưng cô có cảm giác lành lạnh.
- Chưa.
Hạo Thiên im lặng, tuy trong lòng hơi chút thắc mắc, Hạ sống trong ký túc xá lâu như vậy, không lý nào lại chưa nghe tiếng đàn mà chủ của nó đêm nào cũng chơi trong học viện.
- Hôm nay em sẽ nghe thử.
Hạ mỉm cười. Bỗng chiếc điện thoại cô để trong túi áo hình chiếc lá rung lên từng hồi, cô lấy ra bấm bấm gì đó
Thiên tò mò cũng ghé đầu vào nhìn, anh nhíu mày.
- Sao hình nền của em lại là hình Bảo Vy?
Băng Hạ chớp mắt, hình nền điện thoại của cô là ảnh Vy đang giơ tay hình chữ V, cũng chu môi phồng má như mấy con nhóc xì tin, trên đôi má phúng phính trắng mịn căng tròn là dòng chữ được chỉnh sửa màu xanh rất bắt mắt: “Băng Ngốc, cố lên!”
- Vy nói cậu ấy là thần hộ mệnh của em, lấy ảnh cậu ấy sẽ tránh khỏi tai ương. – Hạ mỉm cười nhìn anh, cô đang định cất chiếc điện thoại vào túi áo, bỗng dưng Thiên giật lấy.
Anh hý hoáy bấm gì đó, chỉ thấy màn hình thay đổi xoành xoạch. ánh sáng le lói hắt ra từ màn hình điện thoại làm sáng lên khuôn mặt đẹp đẽ như tượng tạc, sống mũi cao và làn da trắng mịn khiến Băng Hạ say sưa ngắm nhìn.
___Đến khi nào bồ công anh mới thôi bay theo gió?___
- Xong rồi nè! – Hạo Thiên quay lại, đưa điện thoại cho Băng Hạ, mỉm cười – Từ nay anh sẽ là thần hộ mệnh của em.
Màn hình điện thoại bây giờ không còn là hình Bảo Vy nữa mà đã trở thành hình hai người ngồi bên đồi hoa bô công anh. Thứ nổi bật nhất trên bức hình là nụ cười của anh, nụ cười hiện diện một bên má lúm đồng tiền, sáng rực cả đồi hoa trắng muốt. hóa ra nãy giờ là anh đổi hình nền.
Hạ cười, cô cất điện thoại vào túi, nhìn anh.
- Không cần là hình nền, anh cũng đã là thần hộ mệnh của em rồi.
Thiên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nồng nàn. Đôi mắt xanh của anh từ bao giờ đã không còn vẻ lạnh lẽo cố hữu nữa, mà trở thành đôi mắt ấm áp lạ kỳ, nhất là khi trên võng mạc in hình người con gái anh yêu. Anh dần dần tiến khuôn mặt lại gần cô, hơi thở Hạ cũng nhè nhẹ, trong mắt cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của anh và một vài vì tinh tú thắp sáng thêm cho khuôn mặt ấy, trước khi anh cúi sát vào mặt cô và che lấp đi thứ ánh sáng tinh khôi.
Hạ nhắm mắt lại…
Hơi thở nhè nhẹ…
Nhè nhẹ….
Anh cúi xuống…
Môi hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn…
5cm…
4cm…
3cm…
2cm…
Tuyết rơi mua hè – Chương 27
Và trước khi đôi môi hai người kịp đến với nhau chia sẻ vị ngọt….
“Tít…tít…tít….”
Là chiếc điện thoại trong túi quần Hạo Thiên.
Băng Hạ mở bừng mắt, đôi mắt màu xám tro trong veo thuần khiết, cô đẩy nhẹ anh ra, quay mặt đi.
Thiên chớp chớp mắt, khóe môi nở một nụ cười thú vị, anh từ từ rút điện thoại trong túi ra, là Nhật Long.
- Alô?
Hạ cố ổn định nhịp thở, lần đầu tiên cô thấy mặt mình nóng ran thế này.
- À, buổi party ngày mai…ừ, tôi biết rồi.
Anh cúp máy, quay sang nhìn Băng Hạ vẫn giấu khuôn mặt ra chỗ khác, anh cười.
- Này!
- Gì?
- Mai em rảnh không?
- Mai?
- Ừ?
- Lúc nào?
- Tối.
Cô quay lại, ngước mắt lên nhìn anh.
- Làm gì?
- Đi dự party với anh.
- Party?
- Kỷ niệm 40 năm ngày thành lập một công ty đối tác với Trịnh Âu.
Rèm mi hơi cụp xuống, che bớt đi đôi mắt trong suốt như thủy tinh, giọng nói của cô nhòe đi theo cơn gió thu vừa đi ngang.
- Sao anh không bảo Phù Dung?
Phải rồi, trong suy nghĩ của mọi người bây giờ, anh và Phù Dung là một đôi tình nhân chưa đính ước, xuất hiện trước bao nhiêu nhà lãnh đạo của các công ty khác vào buổi party ngày mai cùng với Niệm tiểu thư của Chim Ưng, chẳng phải sẽ rất thuận lợi cho họ nể phục và nhún nhường vài bước sao? Trịnh Âu và Chim Ưng vốn là hai tập đoàn đáng sợ nhất trên thương trường hiện nay, thâu tóm tất cả các mảng thương mại và dịch vụ kinh tế, nhìn thấy hai con của hai gia tộc này có hôn ước, các thế lực kia có điên cũng chẳng dám động vào.
Hạo Thiên im lặng nhìn Băng Hạ, anh kéo cô vào lòng mình, hôn nhanh lên bên má mịn màng của cô.
- Em ngốc lắm, Băng Hạ.
Lam Đình cầm chiếc khung ảnh lên, hình ảnh cô và Nhật Long khoác vai nhau vào mùa Giáng Sinh năm ấy, đã rất lâu rồi, thế mà vẫn chưa bị úa màu, nụ cười của hai người trên tấm ảnh vẫn rạng rỡ và tươi tắn như thể mới chụp hôm qua, và tình cảm hai người cũng như vừa mới chỉ bắt đầu.
Cô đặt khung ảnh xuống, mỉm cười. đôi tay vô thức kéo ngăn kéo ra, Đình nhíu mày khi nhìn thấy một thứ gì đó lấp lánh đặt ngay ngắn bên trong, sợi dây có mặt là hình một ngôi sao đang cười, có vẻ cũ rồi nhưng ánh sáng nó tỏa ra vẫn rực rỡ.
- Anh Long!
Long vừa bước từ trong phòng tắm ra, nhìn thấy sợi dây nằm giữa những ngón tay Đình thì nhíu mày không vui.
- Anh Long, sợi dây đẹp quá, em nhớ ngày ấy anh đâu có tặng em sợi dây này.
Đình cười, cô ướm sợi dây lên cổ, sau đó chạy ra tấm gương bản lớn gần cánh tủ, quay đi quay lại ngắm nghía như đứa trẻ vừa được tặng một món quà vừa ý.
Long tiến đến gần cô với những bước chân gấp gáp, anh lấy lại sợi dây chuyền đang ướm trên cổ Đình.
- Đây không phải đồ chơi của em đâu, Lam Đình.
Rồi anh tiến về phía ngăn kéo, để nó vào lại trong ấy. Lam Đình bỗng dưng bị giật mất món đồ mình thích, cô chu môi không bằng lòng.
- Thì em cũng có coi nó như đồ chơi đâu – Đình chạy lại ôm tay Long, lắc lắc vòi vĩnh – Sợi dây đẹp quá, anh tặng em đi!
Long quay lại nhìn Đình, tỏ vẻ mệt mỏi và khó chịu.
- Không được!
- Tại sao? – Đình chau mày, vẫn không chịu bỏ cuộc.
- Sợi dây này là của anh mà.
- Thì tặng em đi…đi mà…đi…. – Đình kéo dài miệng năn nỉ nhưng chỉ khiến cho Nhật Long cảm thấy không vui và bực bội, đã từ bao giờ anh cảm thấy những lúc trẻ con của cô thật là phiền phức. Long giật tay về, quát nhỏ.
- Anh bảo không là không! Em vẫn còn trẻ con vậy sao?
Lam Đình giật mình, ngón tay vội vã buông tay anh ra. Cô mở tròn mắt nhìn anh đang toan bước ra ngoài. Cánh cửa còn chưa kịp mở ra, tiếng nói nhỏ bé ấm ức đã vang lên đằng sau lưng anh.
- Nhật Long? Anh sao thế, em chỉ đùa chút thôi mà…sao anh lại cáu với em…
Ngón tay đặt trên tay nắm cửa bỗng cứng đờ, anh quay lại nhìn Lam Đình với đôi mắt rưng rưng nước và đôi môi mím chặt một cách oan ức.
- Long, anh lạ lắm biết không?….Từ khi em về đến giờ…đã 3 năm rồi…em mới được gặp lại anh…tại sao anh…tại sao lại hờ hững với em như thế???
Đình cúi gằm mặt, quệt nước mắt, Long nhìn cô với ánh mắt buồn và xót xa, trái tim siết nhẹ. Anh tiến đến gần, kéo Lam Đình vào người mình, cô gục đầu vào vai anh khóc.
Lam Đình đã trải qua 3 năm cực khổ điều trị chân trong nỗi nhớ anh da diết khôn nguôi, cô chịu đựng đau đớn trong suốt thời gian 3 năm dài đằng đẵng để trở về bên anh, tình yêu của cô sau bao nhiêu ngày vẫn chỉ hướng về anh, trái tim chỉ có hình bóng anh. Cô cứ nghĩ khi mình về, anh nhất định sẽ ôm lấy cô, vui mừng hơn cả cô, và nói với cô những lời yêu thương mà đã ba năm rồi cô không được nghe, tình cảm vẫn ấm áp như ngày ấy. Thế nhưng, đáp lại cái sự mong nhớ ấy của cô, đập vỡ đi cái niềm hạnh phúc được tái ngộ, trái ngược với niềm hy vọng mong manh, là một sự hững hờ – từ anh – một sự hững hờ đến đau lòng.
Anh đã khiến cô phải rơi bao nhiêu giọt nước mắt?
Rồi đến khi trở về lại bắt cô khóc vì anh?
Anh thật là tồi tệ….Phùng Nhật Long….
Lam Đình vẫn gục đầu vào vai anh, từng tiếng nấc nghẹn vang lên, không khí ngột ngạt bao trùm lên căn phòng, những giọt nước mắt của Đình khiến những lời đang định tuôn ra khỏi miệng Long vội nuốt lại, anh thấy mình thật có lỗi….
- Lam Đình…
- Anh còn yêu em chứ? vẫn yêu em chứ?
Đình ngước mặt lên, đôi mắt long lanh to đến kỳ dị nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Long. Anh bỗng cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Nói? Nói gì bây giờ? Lòng anh đang rối bời, trái tim anh thét gào gọi tên ai anh còn chẳng nghe rõ, nó khắc tên ai anh còn chẳng thấy được, nó hướng về ai anh còn chẳng biết, anh phải nói gì với cô đây? Anh đã từng yêu cô, yêu cô say đắm, yêu cô bằng cả trái tim, yêu cô đến quên cả bản thân mình, nhưng sao bây giờ, sau một thời gian dài gặp lại, cái tình cảm thiêng liêng cao quý anh trao cho cô….sao mà nó quá lạ lẫm. Anh là một người thay lòng đổi dạ? Cô luôn yêu anh và chờ đợi đến ngày được gặp lại anh, cái ánh mắt cô nhìn anh luôn tràn ngập niềm hy vọng và hạnh phúc, làm sao anh có thể nói được rằng trái tim anh….
Có một chỗ riêng cho Thiều Bảo Vy rồi cơ chứ???
Nói thế có phải độc ác quá không???
Độc ác với người luôn trao trọn trái tim cho anh, luôn yêu anh, luôn hướng về anh bằng một trái tim chân thành và tha thiết?
Xin lỗi….
Anh không làm được…
Long vươn tay ra, ôm lấy Lam Đình.
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi.
- Anh hết yêu em rồi à? – Lam Đình vẫn khóc, cô gục đầu vào vai Long mà nói gần như hét lên.
- ….Không – Long nói nhỏ, giống như không hề muốn cho Đình nghe thấy.
Qua làn nước mắt nhạt nhòa, Lam Đình khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
- Về đi. – Hạ lạnh lùng nhìn Thiên.
- Em đuổi anh à? – Thiên cười đùa
- Ừ.
- Nhưng anh vẫn chưa nghe đàn.
- Khỏi, mai nghe. Hôm nay người ta không chơi đâu.
- Sao em biết? – Thiên ngạc nhiên hỏi Hạ. Cô chợt phát hiện ra mình lỡ lời, bèn nhíu mày nhìn anh.
- Thế rốt cuộc anh có về không?
Thiên mỉm cười trầm ngâm nhìn cô, cái kiểu ngang ngược bá đạo của cô sao mà đáng yêu.
- Có, anh về. Cho anh ôm em đã, rồi mới có sức về đến nhà.
- Không.
- Thế thôi, anh ở đây. – Thiên nhởn nhơ.
- Vậy thì tùy anh.
Băng Hạ kiêu ngạo hất hàm, cô quay gót toan bước về ký túc xá. Bỗng cô nghe thấy tiếng bước chân chạy đuổi theo mình, và một vòng tay vững chãi dang ra, ôm siết lấy cô từ đằng sau. Đầu anh gục trên vai cô, hơi thở của anh phá vào gáy cô, vòng tay ấy sao lúc nào cũng ấm như thế, giữa trời cuối thu lập đông này, anh ôm lấy cô như thế chẳng khác nào bắt cô ở lại.
- Sao có thể nói đi là đi như thế, em bước đi thêm mấy bước, là phạm tội giết một mạng người đấy.
Băng Hạ mỉm cười, anh cần cô đến thế sao?
Hạo Thiên cứ ôm cô chặt như vậy, còn cô ở trong vòng tay anh nhỏ bé và hạnh phúc. Phải chi cứ được mãi như thế này, mãi ở trong vòng tay ấm áp của anh thế này, không rời xa, dù có chết cũng được chết bên cạnh anh.
Phải chi….được như thế….
Thì sẽ hạnh phúc biết bao….sẽ chẳng còn gì phải mong đợi nữa….
- Này, em dùng nước hoa gì mà thơm thế? – Thiên bỗng nhiên hỏi cô.
- Em không dùng nước hoa.
- Ồ..mà hình như, anh nghiện em rồi….say em rồi….mê em rồi…thì phải….
- Em là rượu đấy à? – Cô cười.
- Ừ, nhưng là rượu độc – Vòng tay ôm cô vẫn không nơi lỏng, anh nói vào tai cô, giọng nói xen lẫn với hơi thở nồng nàn.
- Vậy sao anh còn uống?
- Nghiện rồi mà, nên không đủ tỉnh táo nữa – Anh nói nhẹ – Rượu độc…nếu uống rồi sẽ chết….anh vẫn chấp nhận chết để được bên cạnh em..
Băng Hạ mỉm cười, nhưng đôi mắt trong suốt lại ánh lên tia lặng lẽ và trầm lắng.
- Mà này, ôm thế đủ rồi đấy, về đi.
- Chưa đủ – Anh ôm cô chặt hơn, ngang ngược phản bác – Ôm thế này mới đi được nửa đường thôi, còn nửa đường còn lại.
- Không cho ôm nữa – Cô xoay người lại, đẩy anh ra – Về!
- Ôm thêm chút nữa!
- Đủ rồi!
- Chưa đủ!
- Rồi!
- Chưa!
- Rồi!
- Chưa!
Sân trường Thánh Huy tối hôm ấy, tiếng đàn Vĩ Cầm da diết khuấy động lòng người đã không vang lên. Cây cối rì rào khẽ cọ các tán lá vào nhau cười khúc khích trước đôi nam nữ trẻ con này.
Tuyết rơi mua hè – Chương 28
Rảo bước chậm rãi trên đường, Vy đang trên đường đến nhà Long, nhưng cô lại không muốn đến chút nào. Co chân đá bay một hòn sỏi bên đường, hòn sỏi bay lên, rồi rơi xuống một quãng cách đó mấy mét, động đậy, rồi im lìm.
Tại sao những hòn sỏi bé nhỏ, nhưng lại có nghị lực như vậy? có thể trơ lỳ, mặc cho cuộc đời giày xéo, mặc cho nắng mưa, mặc cho người đi qua đi lại cán vào người, nó vẫn nằm im lìm, trong khi con người lại không thể như nó, lại có thể gục ngã nhanh chóng trước số mệnh, trước khó khăn và những cú vấp ngã? Tại sao….?
Con người có trái tim?
Con người có cảm xúc?
Con người có tình yêu?
Nực cười….
Trái tim để làm gì, khi nó lúc nào cũng có thể quặn lại khiến ta đau đớn?
Cảm xúc làm gì, khi vui vẻ thì ít, mà thứ làm cho chúng ta rơi nước mắt và đau đớn thì nhiều?
Tình yêu để làm gì, khi mang để sự thăng hoa và hạnh phúc mong manh trong phút chốc, để rồi sự đau khổ và tuyệt vọng thì giết chết ta, bóp nghẹt trái tim ta?
Rốt cuộc, Vy chỉ muốn làm một hòn sỏi vậy thôi….
Tòa biệt thự nhà Nhật Long sao hôm nay lại xuất hiện trước mắt cô sớm đến thế, cô còn mong con đường nó dài thêm cơ.
“Kính…coong….”
- Cô Di, để cháu ra mở cửa cho!
Một giọng nói vui vẻ phát ra từ bên trong nhà, rồi sau đó là tiếng nhảy chân sáo ra cồng.
Giọng nói đó….
Là Lam Đình….
Giọng nói trong vắt….thanh mảnh….ngây thơ….
- Ơ…cô là…??? – Đình chớp chớp mắt nhìn Vy, đôi mắt Đình rất to, to đến gần như là chiếm hết khuôn mặt, nhưng đôi đồng tử màu đen lay láy và long lanh như những vì sao sáng rực khiến cho nó không trở nên xấu đi, mà còn làm cho ai nhìn vào cũng không thể không trầm trồ khen ngợi.
- Tôi là người hôm qua đi về cùng anh Long. – Vy cố gắng mỉm cười tươi hết sức có thể, trước vẻ tươi mới như sương sớm của Đình, cô giống như đóa hoa héo úa tàn tạ và mờ nhạt, chẳng đủ để làm nền cho Đình, dẫu rằng vẻ đẹp của Đình chỉ có thể miêu tả bằng từ dễ thương, dễ mến, chứ không thể nói là một trang tuyệt sắc được.
- À…. – Đình gật gật đầu, cười tươi – Chị vào đi, anh Long đang ở trên lầu.
Vy bước vào, không quên đưa ánh mắt liếc qua người Đình thật nhanh, thật khẽ. Nụ cười đó…
- Vy, cháu đến đấy à? – Cô Di đang cầm cây chổi lông gà quét bụi, nhìn thấy Vy thì mỉm cười nhẹ đón chào. Bên ngoài thì thế, nhưng Vy biết trong lòng cô đang không đơn giản, đương nhiên rồi, Nhật Long…cô….Lam Đình….ba người…..sao có thể đơn giản chứ?
- Cháu chào cô.
Câu nói và cái cúi đầu của Vy còn chưa kịp dứt, một tiếng nói đã vang từ trên cầu thang, rất nhẹ, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nước mắt cô muốn rơi ra, nó nhẹ nhàng nhưng lại như tảng đá nặng nề đè mạnh lên trái tim cô.
- Vy…!
Cô từ từ ngước lên, cố tạo cho đôi mắt cái vẻ vô hồn, nhưng có lẽ không thành công.
Long bước từ trên lầu xuống, chiếc áo phông thể thao, trông anh ở mọi nơi mọi lúc, mọi góc độ đều tuyệt mĩ.
- Anh…!
Lam Đình từ sau cô đã lao lên, ôm chầm lấy Long vừa bước trên cầu thang xuống. nụ cười đó vẫn dán trên môi, Lam Đình sao mà ngây thơ, trong sáng và trẻ con quá, ngây thơ đến mức không hề hay biết đằng sau mình, một trái tim đang đập mạnh đến nỗi muốn nứt ra, và chủ nhân của trái tim đó đang cố che giấu vẻ đau đớn đó trong vẻ mặt vô hồn và thản nhiên như thế nào.
- Anh…đêm qua em ngủ rất ngon, cảm ơn anh nhé, mình đi ăn sáng nào…!
Đình nũng nịu kéo Long xuống nhà bếp, Long chỉ kịp nhìn Vy một cái buồn bã, rồi cả ánh mắt và con người đều bị kéo theo bởi bàn tay Đình.
Đêm qua? Cảm ơn anh?
Có phải cô đã nghĩ hơi quá xa không? Nhưng thực sự….
Cô không biết mình có hiểu lầm hay không….mà sự thực thì cũng có gì để hiểu lầm? họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn, yêu nhau từ rất sớm…những việc mà cô đang nghĩ họ đang làm cũng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian, là một điều hiển nhiên. Thiều Bảo Vy, mày là người đến sau cô gái kia, mày nghĩ rằng mày có quyền thắc mắc sao?
Một bàn tay đặt lên vai Vy, cô ngước lên, màu đen đục mờ từ mắt cô Di sao mà ấm áp, buồn bã và đầy quan tâm đến cô như thế. Cô Di, làm ơn đừng nhìn cháu như vậy….
Cháu sẽ khóc mất….
Hai bên đuôi mắt chồng chất những vết nhăn, những dấu ấn của thời gian tàn nhẫn, chắc hẳn cô Di ngày xưa rất đẹp, vì những nét phúc hậu còn nguyên trên mặt cho dù có bị những vết hằn kia xóa bớt, thì nó vẫn đủ khiến Bảo Vy cảm thấy thật biết ơn.
- Ta không muốn nói với cháu điều này…
- Bảo Vy, có thể ta hơi cực đoan và thiên vị…
- Nhưng cậu chủ và cô Lam Đình là thanh mai trúc mã, đã yêu nhau trước sự tác thành của hai bên gia đình…
- Ta rất quý mến cô Đình Đình..
- Và ta mong, cháu sẽ nhận ra vị trí của mình…
Bàn tay rời khỏi vai Vy, cô Di vẫn với ánh mắt buồn bã ấy, quay người bước đi. Bờ vai Vy, và cả thân người Vy đều lạnh toát, một cảm giác cô độc và sợ hãi. Vy cúi đầu xuống, đưa tay lên bịt miệng, những giọt nước mắt vô tình cứ chảy qua kẽ tay, trong suốt và thuần khiết.
- Cháu biết….
REENG….REENG….
- Thiếu gia? – Nhật Long bắt máy.
“…”
- À vâng, em biết rồi, khoảng một tiếng nữa em sẽ có mặt.
Long đứng dậy đang định bước đi, bỗng Đình từ phía sau choàng tay ôm lấy anh.
- Long, anh đi đâu thế?
- Có một buổi party kỷ niệm thành lập của công ty đối tác, anh và Thiếu gia cùng đến dự.
Long tiến đến chiếc tủ quần áo, lấy ra chiếc áo vest trắng hào hoa. Hình như hai con người này luôn luôn đối nghịch nhau, khi mà áo màu đen thì luôn thuộc về Hạo Thiên, còn Nhật Long thì luôn mặc màu trắng.
- Em đi với! – Đình nhảy xuống giường, tươi cười vui vẻ, bộ dạng không hề giống như đang đùa.
- Đình, đây không phải là đi chơi.
- Thì em cũng có nói là đi chơi đâu, cho em đi với, em hứa sẽ ngồi yên một chỗ mà…
- Thôi nào, em không phải là khách mời.
- Thì em đi cùng anh, có khác bao nhiêu?
- Em có giấy mời không?
- Anh đùa à, có Thiếu gia đi cùng, bọn họ có điên mới đòi giấy mời.
Nhật Long quay lại nhìn Đình, vẻ mặt không hài lòng. Lam Đình là cô gái ngang bướng và ương ngạnh, anh vốn dĩ không hề thấy sự phiền phức từ cái tính cách đó, vậy mà bây giờ, anh thực sự cảm thấy chán ghét, chỉ cần cô tỏ ra ương bướng là đã khiến anh bực mình, thiếu mỗi cái là nổi nóng với cô thôi.
Nhìn ánh mắt màu đen café của Nhật Long, Lam Đình vội ngừng lại, cúi mặt xuống, cái ánh mắt ấy sao mà xa lạ và đáng sợ, không hề giống với Nhật Long trong tiềm thức và trong ký ức hạnh phúc của cô.
- Anh sẽ về sớm, em ở nhà ngoan.
Buông một câu lạnh lùng, Long cầm chiếc áo bước ra ngoài.
……………
- Cô Di, tôi sẽ về muộn, có gì cô cho người làm nghỉ sớm, và…
Anh nhìn về phía Bảo Vy đang lau khung cửa sổ, đôi mắt mờ mịt xa xăm như hướng về một miền ký ức xa xôi nào đó.
- Gọi taxi đưa Bảo Vy về hộ tôi, không được để cô ấy tự ý về một mình.
Câu nói sau của Nhật Long nhỏ dần, anh kín đáo liếc Vy thêm cái nữa, sau đó bước ra cửa. đôi chân bỗng khựng lại, anh quay lại nhìn Vy, ánh mắt phức tạp.
- Vy!
Bảo Vy giật mình quay lại nhìn anh, ánh mắt ngơ ngác.
- Em có muốn đi party với anh không? Xong việc anh sẽ đưa em về.
Vy hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười lắc nhẹ đầu, thái độ và biểu cảm của cô sao mà dè chừng quá. Với anh?
- Em không đi đâu, anh đi đi, đưa Lam Đình theo cũng được.
Cô cười thật tươi, mắt híp lại.
Thiều Bảo Vy, em không cần thiết phải giả vờ như thế, không cần thiết phải ép khuôn mặt mình cười như thế, đồ ngốc, sao em không hiểu là dù có tươi đến thế nào, anh vẫn sẽ biết những nụ cười ấy là giả tạo? Nụ cười của em có thể che giấu được những gì em đang chất chứa trong lòng, nhưng cái đôi mắt nâu sữa trong vắt ấy, em nghĩ có thể giả tạo và gượng gạo giống cái nụ cười vô hồn em đang gắn trên mặt ư?
Anh quay lưng đi, bước ra ngoài, để lại Vy đằng sau với nụ cười vẫn không suy chuyển. nụ cười ngốc nghếch đờ đẫn, nụ cười giả tạo đến xót lòng.
Tuyết rơi mua hè – Chương 29
“Anh sẽ đến đón em. Chuẩn bị nhanh lên nhé, anh sẽ xem em hóa thân thành công chúa hay thành tiên nữ”
Băng Hạ mỉm cười vu vơ, cô xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa, tiện tay vuốt lông hai “vợ chồng” Tiểu Bảo và Sô cô la. Bỗng dưng cái cảm giác hạnh phúc len lỏi trong trái tim khiến cho khuôn miệng cứ mỉm cười mãi không thôi. Tiếng xe đỗ xịch bên ngoài, cô vội ngồi dậy bước ra ngoài đón anh.
Cánh cửa vừa mở ra, hiện diện một cách choáng ngợp trước mắt cô là chiếc Porsche 918 Spyder màu bạc bóng loáng, đèn xe sáng rực, người ngồi trong xe mặc bộ vest đen lịch lãm và cao quý.
Cánh cửa bật mở, anh bước xuống, đón nhận vẻ hoài nghi và ngạc nhiên của Băng Hạ bằng vẻ thản nhiên hết mức có thể.
- Chiếc kia đâu, sao anh đi cái này?
- Đổi rồi. – Anh nhún nhẹ vai.
- Nó làm sao?
- Không sao.
Cái vẻ ngạc nhiên của cô bay biến, thay vào là vẻ ngán ngẩm. đúng là con nhà giàu, một trong những siêu xe đắt nhất, đẹp và mới nhất thế giới đáng giá cả chục USD lại có thể thay như thay một chiếc áo mấy chục ngàn.
Hôm nay anh rất đẹp, một vẻ cao quý, con người anh như viên ngọc lục bảo được mài giũa và lau chùi cho sáng bóng, đôi mắt xanh lục sáng rực và chiếc khuyên tai, thực sự khiến cho người ta cảm thấy chói mắt.
Giờ thì đến anh ngạc nhiên về cô, anh chỉn chu và đẹp đến vậy, còn cô…không biết dùng mĩ từ nào để miêu tả cho phù hợp với vẻ sơ sài của Hạ lúc này.
- Em…chưa thay quần áo? – Anh nghi hoặc.
- Thay rồi. – Bắt chước điệu bộ của anh khi nãy, cô nhún nhẹ vai.
- Em đùa? Anh có nói cho em là chúng ta đi dự party chưa?
- Rồi.
- Vậy…?
Thiên lắc đầu chào thua, bộ đồ của cô lúc này không thể dùng để đi party được. Chiếc áo phông màu đen nổi bật trên nền da trắng, mái tóc buông xõa, quần jean đen, bên dưới là đôi boots cũng đen nốt, trông cô giống một điệp viên chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ hơn là một tiểu thư chuẩn bị đi dự một buổi dạ tiệc. Bộ đồ khá hợp với cô, nhưng lại không có chút phù hợp nào với buổi party xa hoa và tráng lệ, anh thầm nghĩ không biết các khách mời sẽ dán vào cô ánh nhìn kỳ dị đến mức nào. Cô thừa biết cách ăn mặc sao cho phù hợp với nơi chuẩn bị đến, nhưng cô làm thế để trêu anh, anh biết.
Thiên đứng dựa vào chiếc siêu xe, nhướn mày chờ đợi một lời giải thích. Cô lúc đầu còn thờ ơ đáp lại anh, sau đó cũng mỉm cười.
- Đợi em, em vào thay.
- Khỏi đi.
Anh lãnh đạm bước đến, kéo tay Hạ ra ấn vào xe. Cô giật mình kinh ngạc, không nghĩ anh sẽ mang con quạ đen là cô cùng đến dự party.
- Anh định đưa em đi?
- Chẳng lẽ không?
- Nhưng mà…bộ đồ….
- Mặc em, ai bắt ngang ngược, đến đó ai nhìn em kiểu gì anh cũng không tham gia.
- Ơ này…! – Băng Hạ hơi hoảng khi thấy Hạo Thiên quay đầu xe với một tốc độ rất nhanh, và phóng qua chiếc cổng sắt của Thánh Huy học viện như tia điện xẹt. cô vốn không nghĩ anh sẽ chấp nhận cô ăn mặc thế này để đến party, vậy mà anh… Việc này hoàn toàn cô không tưởng đến, trong đầu mường tượng ra những ánh mắt của mọi người trong party nhìn mình, và bây giờ đã thấy mình dại dột thế nào khi trêu anh.
Chiếc Porsche 918 Spyder phóng ra đại lộ, màu bạc sáng bóng của xe như nổi bật trên đại lộ hoa lệ. nhưng ở bên trong xe, Băng Hạ thì đang băn khoăn vô cùng với bộ đồ lạc loài của mình. Nếu là CÔ CỦA NGÀY BÌNH THƯỜNG, thì hãy yên tâm rằng Dương Băng Hạ sẽ không bao giờ bận tâm về những lời xì xào bàn tán về mình, có miệng thì nói, chẳng ai can thiệp. nhưng đây là buổi party của công ty đối tác nhà Hạo Thiên, và anh đưa cô theo với tư cách là bạn gái, họ sẽ nghĩ gì khi thấy cô? Vậy chẳng phải cô đang làm cho họ có thêm một lý do để không sợ anh sao? Dẫn một cô gái quê mùa đến một buổi dạ tiệc, cái cô lo bây giờ là bộ mặt của anh, chứ không phải của cô.
Chiếc xe vẫn lao vun vút, Hạo Thiên ngồi bên cạnh khuôn mặt lạnh tanh, không biểu lộ chút cảm xúc gì, Băng Hạ chỉ nhìn anh, và cảm thấy có lỗi.
Chiếc xe bỗng rẽ quặt vào một ngã tư, và dừng lại trước một salon đèn hoa sáng rực, có cái tên rất kêu: “Angela”.
Chiếc xe bỗng rẽ quặt vào một ngã tư, và dừng lại trước một salon đèn hoa sáng rực, có cái tên rất kêu: “Angela”.
Băng Hạ ngây người nhìn salon làm đẹp nằm yên lặng trên một con phố, ánh sáng rực rỡ của cửa tiệm làm lu mờ cả những ngôi nhà bên cạnh. cửa tiệm lắp cửa kính, lối vào để hai chậu hoa gì đó màu vàng thanh nhã, mà Băng Hạ không biết tên.
Hạo Thiên bước xuống, mở cửa xe cho Băng Hạ, thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn anh, anh chỉ lặng lẽ buông.
- Anh muốn em là người đẹp nhất.
Anh kéo tay cô vào, Hạ cũng mỉm cười, đi theo anh.
Cánh cửa bật mở, trong tiệm salon khá vắng người, dụng cụ làm đẹp chuyên nghiệp để trên kệ một cách ngăn nắp, kế bên chiếc tường sơn màu vàng là hàng ghế dành cho những người ngồi đợi. trên chiếc ghế xoay đặt chính giữa cửa tiệm sang trọng là một cô nhóc khá xinh, và cũng khá cao, nhưng khuôn mặt non choẹt thì chỉ khoảng 15, 16 tuổi đang ngồi vắt vẻo đọc một tờ tạp chí thời trang. Cô bé có làn da trắng hồng, mặc quần short jean có đai dài kéo qua vai, áo phông trắng, đeo đôi tất dài kẻ caro sọc trắng hồng cùng đôi môi màu cam mọng tươi trẻ và khỏe khoắn. Hạo Thiên nhìn cô bé, gọi.
- Zu!
Cô bé (hình như tên Zu) ngẩng đầu lên, hết nhìn Hạo Thiên rồi lại nhìn sang Băng Hạ. Zu chau mày đứng dậy, lao đến, dùng cuốn tạp chí vừa cuộn lại đập một cái vào vai Thiên. Băng Hạ mở to mắt sửng sốt, cô bé này cùng lắm là em gái Hạo Thiên, sao có thể đánh anh mạnh như vậy?
- Gọi hẳn tên ra coi! Là Zuzu! Chưa bao giờ thấy mi gọi được một tiếng “chị”!
Giờ thì mắt Hạ lại mở to thêm, cô nhìn Hạo Thiên chăm chăm như đợi một lời giải thích. “Chị”? cô chẳng hiểu gì cả.
Thiên thở dài, đặt tay lên vai Hạ, giải thích đầy chán nản.
- Đây là chị họ của anh, Trịnh Dương Khánh Du. Còn đây là bạn gái em, Băng Hạ.
Cô bé đáng yêu kia mở to mắt nhìn Hạ thích thú, cô bé mỉm cười.
- Bạn gái sao, nhóc? Không yêu nhỏ Cá vàng kia nữa à? Nhóc cứ gọi chị là Zuzu nhá!
Băng Hạ cũng nhìn Khánh Du, “chị gái”? cô nhóc này rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Hạ, Du cười, phẩy tay:
- Chị năm nay 20 tuổi rồi nhóc ạ, nhưng tính chị trẻ con đó thôi! Mà nhóc này còn xinh hơn nhỏ Cá vàng đó!
Du cười toe toét, lao đến, nhéo vào má Hạ một cái, cô không cảm thấy đau, mà vẫn chỉ cảm thấy thắc mắc. 20 tuổi? cô bé này trông cứ như trẻ con vậy, danh hiệu người đẹp không có tuổi của thế giới phải trao tặng cho Trịnh Dương Khánh Du này mới phải.
Hạo Thiên lấy chiếc điện thoại ra, nhíu mày.
- Zu! Xử lý giùm em!
Khánh Du hất hàm:
- Đi đâu?
- Party!
- À há, của công ty Trường Thịnh đó hả?
- Ừ, nhanh lên, còn 20 phút nữa.
- Ok honey! – Du nháy mắt, kéo tay Băng Hạ vào trong. Cô chỉ kịp liếc Hạo Thiên một cái.
Thiên bỗng gọi lớn.
- Zu!
- Gì?
- Đơn giản thôi, cầu kỳ quá dễ gây ách tắc giao thông.
Du nhìn Băng Hạ, phì cười, cô nhóc gật gật, sau đó tiếp tục kéo Hạ vào trong.
Trịnh Dương Khánh Du là con gái của ông Trịnh Hào, anh trai của ba Hạo Thiên. Tính trẻ con ăn sâu vào máu từ khi còn nhỏ. Trong khi Thiên lạnh lùng ít nói thì Du lại lóc cha lóc chóc, luôn luôn chọc phá Thiên, để đến khi anh lầm lỳ không đáp lại, thì cô nhóc lại tức quá mà khóc. Khánh Du hơn Hạo Thiên những 3 tuổi, nhưng ra ngoài đường, ai cũng đều nhận nhầm cô là em gái Thiên.
Du không sống quá buông thả, nhưng cũng không ưa cách sống quá nguyên tắc của gia đình mình. Sau khi học xong cấp III, Du không đi du học, cũng không học đại học, đến giúp cho công ty lại càng không, dẫu rằng IQ của cô nhóc cũng không thấp. Khánh Du học một khóa đào tạo chăm sóc sắc đẹp, sau đó mở một salon làm đẹp do mình tự kinh doanh. Tuổi nhỏ, lại mới kinh doanh chưa được bao lâu, có thể nói tài năng của Du không thể sánh được với các bậc tiền bối lão luyện trong nghề, nhưng không thể nói là tệ. Lúc làm việc, vẻ trẻ con nhí nhảnh của Du như biến mất, chỉ để lại một Khánh Du nghiêm túc và lạnh lùng (giống ai đây ta???)
Khánh Du không hợp tính với cha mẹ mình, nói đúng hơn là chẳng hợp với ai, cô chỉ nói chuyện với mỗi mình Hạo Thiên, còn với hai đấng sinh thành nghiêm khắc, cô sống trong nhà như cái bóng chỉ lượn qua lượn lại. Gia đình cô chỉ có mỗi cô là con một, mà tính tình thì ngang bướng ham chơi, không giống được cha ở điểm gì, vì vậy ông Trịnh Hào không ưa lắm đứa con gái mình sinh ra. Khánh Du cũng biết điều đó, nhưng cô nhóc vẫn chẳng băn khoăn gì. Trong Trịnh gia, Hạo Thiên cũng chỉ nói chuyện nhiều nhất với Du, được cái tuyệt nhiên không bao giờ gọi cô là chị, cũng vì thế mà Du luôn tức điên.
Và còn một điều nữa…
Đó là Khánh Du, là người duy nhất trong gia đình, ngoại trừ Hạo Thiên…
Không thích Niệm Phù Dung, cô thường gọi Phù Dung là “nhỏ Cá vàng”.
Đôi bàn tay búp măng trắng trẻo của Khánh Du uyển chuyển như múa trên từng chiếc cọ phấn. Đối với cô nhóc nhí nhảnh trẻ con này, suy cho cùng cũng không phải là không có tính chuyên nghiệp.
Chiếc lược màu nâu trầm trượt dài trên lọn tóc đen nhánh mượt mà, Hạ cảm thấy rất dễ chịu, cô nhắm mắt lại, mỉm cười.
- Xong rồi cô bé! Xinh lắm, nhưng…hãy hào phóng nụ cười 1 chút.
Khánh Du cúi xuống ghé vào tai Băng Hạ nói nhỏ đầy ý nhị. Hơi thở của cô phả vào tai Hạ khiến cô giật mình mở mắt, và hình ảnh phản chiếu trong gương khiến cô có chút chấn động.
Tuyết rơi mua hè – Chương 30
“Reeng….reeng….”
- Gì? – Hạo Thiên áp điện thoại lên tai, mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên tường cửa tiệm. anh nhíu mày, có chút không hài lòng.
- Ừm, đến ngay.
Cất chiếc điện thoại vào túi, anh đứng dậy, tay xỏ túi quần, lớn tiếng gọi:
- Zu! Nhanh lên giùm em!
- Xong rồi, đến ngay đến ngay!
Tiếng nói ngọt ngào của Du từ trong vọng ra khiến Hạo Thiên liên tưởng đến mấy bà chủ tiệm đồ ăn, luôn luôn có cái câu cửa miệng ấy mỗi khi khách giục.
- Làm gì mà…. – Câu nói chưa kịp dứt, cánh cửa liền ngay lập tức mở bung ra, ánh sáng hào quang như tỏa ra từ con người mà Khánh Du đang đẩy ra với bộ mặt rạng rỡ.
- Ten ten ten ten! Tiên nữ giáng trần!
Hạo Thiên ngẩn ngơ. Anh chớp chớp mắt, đôi lông mày vẫn nhíu lại như không tin người vừa bước ra là Băng Hạ mà anh dẫn vào 20 phút trước. không phải cô xấu, nhưng đối với người như cô, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút cũng khiến người ta hồn siêu phách lạc. nhất là khi đã qua bàn tay “phù phép” của Khánh Du, thực sự bây giờ cô còn đẹp hơn cả tiên nữ ở điện Dao Trì.
Người con gái đẹp như thiên thần trước mắt anh khoác lên mình chiếc váy trắng muốt như bộ lông thiên nga tao nhã bằng chất liệu voan mỏng thanh thoát, để lộ chiếc cổ cao kiêu hãnh và bờ vai trần mịn màng như ẩn như hiện, toát lên nét thanh lịch cao quý không chút sexy. Phía chân váy là một đường vạt cong từ cao xuống thấp, để lộ đôi chân thon dài và trắng ngần như ngọc trai. Trên chiếc váy có gắn những hạt đá nho nhỏ lóng lánh như sao xa.
Mái tóc đen nhánh buông hờ hững trên vai, không hề sử dụng thiết bị máy móc nào lên nó, một vẻ đẹp tự nhiên. Ánh sáng lấp lánh từ những viên đá cũng không thể nào át được đôi mắt xám tro trong suốt long lanh như thiếu nữ mới lớn, được khéo léo tô điểm bằng một chút phấn mắt màu khói. Trông ánh mắt Băng Hạ bây giờ, vừa sắc sảo vừa trong sáng, vừa thờ ơ vừa sâu sắc. Nàng công chúa dịu dàng xinh đẹp trong những câu chuyện cổ tích được mọi người yêu mến, nàng lạnh lùng mà thuần khiết khiến người ta hận không thể đem hết những cái đẹp còn lại trên thế giới này đặt dưới chân nàng để đổi lấy nụ cười của nàng.
Khánh Du cũng thật biết cách trang điểm cho con người vốn đã sáng rực như Băng Hạ bằng một lớp phấn mỏng và son bóng, trước trán buộc sợi dây trang sức bằng bạch kim xinh xinh khiến mái tóc dài hơn quăn nhìn thanh tú vô cùng, điểm nổi bật của sợi dây đó là viên kim cương đặt ở chính giữa trán lấp lánh chói ngời thật tuyệt mỹ, ánh sáng phát ra từ nó vô cùng sống động như ánh mặt trăng dịu dàng. Cùng đôi mắt phẳng lặng như mặt nước hồ thu khiến người khác đắm chìm trong đó, Băng Hạ là một thiên thần đẹp nhất trong tất cả những thiên thần đẹp nhất.
Khánh Du tủm tỉm cười trước bộ dạng của Thiên, cô hươ hươ tay trước mặt anh, làm mặt tếu.
- Ê, đơ rồi hả em trai? Shock quá hả?
Thiên quay sang nhìn Du, nửa miệng hơi nhếch lên. Băng Hạ bình thường mặc đồng phục cũng đã rất xinh đẹp, lại còn mỗi khi thay đổi diện mạo thì lại mang một vẻ đẹp khác nhau, điểm chung là luôn làm cho những thứ xung quanh mờ nhạt đi một cách đáng thương. Thiên tuy mỗi khi những vẻ đẹp của Băng Hạ được trưng diện thì lại ngẩn ngơ, nhưng anh bây giờ cũng đã dần quen.
- Chị giỏi lắm, Zu.
Du nháy mắt hả hê. Thiên liếc một cái qua chiếc đồng hồ treo trên cao rồi nắm tay Băng Hạ kéo đi. Cánh cửa kính trong veo mở ra, Thiên mở cửa xe cho Hạ rồi anh cũng nhanh nhẹn bước vào xe. Chiếc Porsche 918 Spyder sáng rực đèn rồi lao đi vun vút ra khỏi con phố, sau khi đã để lại một màn khói mù mịt.
Khánh Du đứng tựa vào cánh cửa, mỉm cười.
“Cố lên nào, em trai!”
………………….
Ngồi trong xe, thói quen khó bỏ của Băng Hạ đó là luôn nhìn ra ngoài cửa xe, bất luận rằng có nhìn thấy gì hay không. Lúc này cũng vậy, dẫu rằng ngoài đường đại lộ có những ánh đèn sáng rực, nhưng với tốc độ mà hai người đang đi, thứ cô nhìn thấy cũng chỉ là một màn khung cảnh nhòe nhoẹt lao vun vút từ trước ra sau, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời nó được. chiếc xe lướt nhanh nhẹn rồi dừng chân êm ái trước khách sạn 5 sao mang tên Trường Thịnh. đây chỉ là một mảng kinh doanh nhỏ của công ty này thôi, chứ để làm đối tác với Trịnh Âu, Trường Thịnh cũng là một công ti không tầm thường.
8h30 tối.
Bầu trời giăng một màu đen tuyền của màn đêm, đèn sáng rực rỡ hai bên lối đi vào của khách sạn Trường Thịnh, hàng chục chiếc xe ô tô đen bóng sang trọng nằm im lìm thành hàng dài toát lên sự uy nghiêm sang trọng của các nhà lãnh đạo đến dự buổi tiệc.
Thảm đỏ được ánh đèn trần vàng nhạt chiếu sáng lung linh. Vì Trường Thịnh cũng khá nổi tiếng nên rất nhiều nhân viên an ninh đã được bố trí quanh tòa nhà đề phòng bất trắc và để buổi tiệc kỷ niệm diễn ra tốt đẹp.
Chiếc xe Porsche vừa dừng lại, Nhật Long đã từ phía ngoài bước đến mở cửa xe cho Hạo Thiên, anh bước ra cùng Băng Hạ tiến vào hội trường. Thoạt đầu cô bước ra cũng làm Long sửng sốt, thứ nhất vì anh không nghĩ Thiên sẽ đưa cô cùng tham gia lễ kỷ niệm của Trường Thịnh, thứ hai vì diện mạo của cô. Thì ra đây là lý do mà Thiếu gia không cho anh đến đón như những buổi party bình thường khác.
Đôi giày cao gót cũng màu trắng mà Khánh Du bắt cô đi làm cho Hạ hơi đau chân, nhưng không thể phá vỡ đi vẻ bình thản trên khuôn mặt. cô khoác tay Thiên bước đi trên thảm đỏ không chút ngượng nghịu và bỡ ngỡ, khiến Thiên có cảm giác rằng cô đã dự những buổi tiệc xa hoa thế này rất nhiều lần rồi. Những quý bà quý cô khoác lên mình những bộ trang phục trị giá cả chục triệu cũng phải ngoái lại nhìn anh và cô. Với anh thì là những ánh mắt say mê và ngưỡng mộ, nhưng khi liếc sang cô, ánh mắt của họ lại tràn ngập sự tự ti và hổ thẹn. Cô gái ấy trông như nàng công chúa của thủy cung xinh đẹp và cao ngạo, họ làm sao sánh bằng.
Khỏi cần bước vào hội trường của khách sạn, Hạo Thiên cũng đã biết Băng Hạ là người nổi bật nhất đêm hôm nay. Không phải nhờ những bộ trang sức đắt tiền, mà cô tỏa sáng bằng chính ánh sáng trong đôi mắt và con người, vẻ đẹp của cô luôn khiến người khác không thể không chú ý.
Hội trưởng cúa khách sạn khá đông người, khách được mời trang điểm rực rỡ và cầu kỳ tạo thành một rừng hoa lung linh chói mắt. Máy ảnh trong tay các phóng viên nhà báo nhấp nháy như biển sao, ánh sáng dồn dập không ngớt làm cho hội trường của khách sạn trở thành biển sáng rực rỡ!
Ánh sáng flash không ngừng nhấp nháy khiến Băng Hạ hơi nhíu mắt lại. vòng tay khoác tay Thiên hơi siết lại. vẻ ngoài là thế nhưng cô cũng rất hồi hộp, hô hấp không được như bình thường. cô sợ mình sẽ mắc sai sót.
Anh liếc nhìn cô, từ từ ghé vào tai cô, đôi mắt trầm lắng.
- Thoải mái nào, em là bạn gái anh.
Cô chớp nhẹ mắt, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành nụ cười.
Người dẫn chương trình có tài ăn nói khéo léo và duyên dáng của buổi tiệc đứng trên lễ đài màu đỏ dựng theo hình tháp xúc động nói phần mở đầu. rồi sau đó là Chủ tịch Trường của công ty Trường Thịnh lên nói vài câu, đại loại là cảm ơn các vị khách đã bớt chút thời gian vàng ngọc đến dự buổi kỷ niệm. Băng Hạ không để tâm nghe, chỉ đưa ánh mắt đông kết ở một nơi nào đó, tâm trí không biết đã bay đ