ra một chút.
Anh nhẹ nhàng thở dài, tỏ ra rất nuối tiếc, dựa đầu vào vai tôi an phận nằm, không dám làm loạn nữa.
“À, An Kiệt, Phác phu nhân gọi điện tới rất nhiều lần.” – Tịch Si Thần cười nhạt cầm di động vẫn đang nhấp nháy rung trên mặt đệm đưa cho tôi, cũng “chu đáo” giúp tôi ấn nút nhận điện.
Tôi đón lấy có chút bất ngờ.
“Anatasia Giản, phiền cô giải thích việc tối qua không về nhà.” – Giọng điệu của cô nghe rất nghiêm khắc.
“Con….” – Ngước mắt nhìn cái kẻ vẫn đang chăm chú nhìn tôi mỉm cười, lại không biết nói sao nữa.
“Cậu ta đến Phần Lan, hơn nữa, con còn ở cùng cậu ta?”
“Cô à….” – Nói không lúng túng là giả, không nói dối cô được, mở miệng chỉ có thể nói mấy từ ngớ ngẩn này – “Con, con giữa trưa sẽ về.”
Người bên cạnh đột nhiên ôm sát tôi một chút, cơ thể trần trụi mang hơi ấm, tay rất nhẹ nhàng di động từ sườn eo đi lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà mờ mịt kia, tôi run lên, xấu hổ bối rối khẩn thiết lắc lắc đầu, nhưng chỉ thấy anh càng cười giống như một kẻ xấu xa dùng môi nói từ “Không” rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào cổ tôi.
“Cô hy vọng con có thể về ngay bây giờ, An.”
Bàn tay phía trước bụng cũng lẻn vào trong chăn, thong thả lướt lên trên.
“Đừng….” – Tôi đột nhiên có chút hụt hơi.
“An, con vẫn nghe chứ?”
“Dạ, vâng ạ, cô à, con đang nghe mà.”
“Được, An, cô nghĩ, chúng ta thật sự cần phải nói chuyện nghiêm chỉnh một lần…”
Trong chốc lát những ngón tay tao nhã kia đã vuốt ve đến trước ngực tôi(A Tuyết: chết mất, anh cũng quá hoa lệ đi, đến lúc này rồi vẫn còn tao nhã được =">">), sự nóng bỏng từ trong lòng bàn tay kia khiến tôi kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa đánh rơi di động trên tay, lại càng quẫn côh hơn, bối rối đưa tay ra giữ lấy, theo bản năng muốn ngăn cản anh tiến thêm.
Da thịt hai người vẫn còn bị ngăn cách bởi một tấm drap giường hỗn độn mà mỏng manh, so với trần trụi cũng chẳng khác nhau là mấy, sức nóng cứ từng đợt từng đợt truyền tới, rõ ràng cảm giác được những ngón tay đẹp đẽ kia đang làm loạn bên eo, mà bàn tay còn lại đang bị tôi giữ lấy, như thể một con thú bị thuần phục im lặng nằm ở nơi cực kỳ ám muội là ngực tôi, lại khiến tôi nhất thời không biết phải làm sao.
Luyến tiếc in xuống những nụ hôn dày đặc, thân thiết mà đầy khiêu khích, mỗi một lần lưu lại dấu hôn đều ôn nhu như nước, lại cuồng nhiệt như lửa. Ánh mắt trời rạng rỡ ngoài cửa sổ theo nơi rèm buông nửa chừng rọi vào, phản chiếu trên khuôn mặt ửng hồng đầy nam tính trước mắt, càng hiện rõ mê say.
Cặp mắt đen tuyền yên lặng mà tràn đầy ấm áp nhìn tôi không rời mắt, đôi môi mỏng hơi hơi gợi lên, tham lam ấn hôn xuống.
Tiếng rên rỉ mỏng manh cũng bất giác tràn ra khỏi miệng.
“An, cô thực sự mong con đang nghe cô nói.” – Giọng nói của cô mang tức giận rõ ràng.
Bối rối quẫn trí đẩy Tịch Si Thần ra, lấy tay che miệng, kiềm chế tiếng hít thở hổn hển, sau năm giây bình tĩnh mới mở miệng, nhưng tiếng nói vẫn không bình thường như trước – “Cô à, tối nay con gọi lại cho cô được không, con…”
Bên kia dừng lại – “Anatasia Giản, cô nghĩ, Tịch tiên sinh bây giờ hẳn là đang nằm trên giường con…phải không?”
Trời ạ, tim trong nháy mắt muốn nhảy ra khỏi ngực – “Không, không phải, cô cả nghĩ quá rồi….” – Mặt đã đỏ lựng lên, xấu hổ hận không thể vùi đầu trong gối.
Mà thủ phạm ở bên cạnh kia lại chôn mặt vào hõm vai tôi cười nhẹ, lại còn thừa cơ cắn cắn nơi mẫn cảm nhất cơ thể tôi – vành tai, bàn tay vừa nghỉ ngơi kia cũng phối hợp phủ lên ngực tôi, yêu thương khiêu khích vuốt ve.
Tôi kích động ngọ nguậy, nhưng cánh tay đặt bên eo gắt gao ôm chặt, căn bản không thể động đậy.
“Anh……” – Nhìn anh chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trong mắt ấy là mê mang tình dục, lòng vừa hốt hoảng vừa quẫn côh.
“Giản An Kiệt, con rốt cuộc có nghe ta nói không!” – Hồi lâu không nghe tiếng, cô hẳn đã rất tức giận.
“Cô, cô à, con có chút việc phải cúp máy trước.” – Không cho cô cơ hội phản đối, tôi tắt máy ngay lập tức, lần này cũng không quan tâm cô sẽ nghĩ thế nào.
“Tịch……..” – Di động lại rơi xuống mặt giường, đưa tay ngăn lại cặp mắt thăm thẳm mà nồng cháy trước mặt – “Đừng làm loạn mà.”
Tịch Si Thần cười nhẹ, nắm lấy tay phải tôi, đem lòng bàn tay dán vào trong ngực anh, tôi giật mình muốn rụt lại, nhưng anh nhanh tay hơn giữ chặt lấy – “Anh yêu em, An Kiệt.” – Cảm giác được rõ ràng nhịp tim anh nảy lên mau hơn.
Làn da nóng bỏng dán vào nhau không một kẽ hở, sức nóng như dời non lấp bể bắt đầu lan tràn, môi lưỡi bá đạo kia liếm láp hôn mút lấy làn da tôi, từ trên xuống dưới, không bỏ sót chỗ nào, khiêu khích như vậy không thể không khiến toàn thân tôi dâng lên từng đợt từng đợt sóng trào rất khó tả, bàn tay dò dẫm đưa lên, do dự, cuối cùng dừng lại ở bờ vai anh.
Tịch Si Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, tôi cảm giác được nồng đậm tình dục trong mắt kia chỉ càng mãnh liệt hơn!
Tiếng nói khàn khàn đến đặc lại mang theo ý cười nặng nề vang lên – “Em chủ động làm anh không thể kiềm chế được.” – Sau đó là hung ác kích hôn, cắn lấy đôi môi tôi, không hề thương tình mút lấy đầu lưỡi đang tránh né, không ngừng biến hóa góc độ xâm nhập, cắn càng lúc càng gấp gáp, mạnh mẽ như thể muốn nhét tôi vào sâu trong lòng.
Tiếng rên mượt mà, tiếng hổn hển, mồ hôi li ti lấm tấm trên trán, tôi chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô ran, giờ này phút này đây, chuyện gì cũng không làm nổi, chỉ nghĩ làm sao có thể uống cạn dòng suối lành duy nhất kia. Cùng với một chút hành động e dè, hướng tới tiếp cận nguồn hơi nóng cuồn cuộn kia, hy vọng có thể lấp đầy sự trống rỗng đam mê này, như thể một giọt máu rơi vào trong tuyết, để mặc cho chất lỏng màu đỏ ấy lan ra
...........Các bạn đang tieu thuyet tinh yeu tại wapsite likevn.wap.sh chúc các bạn online vui vẻ...........
Chương 37
Buổi chiều hôm ấy trở về gặp cô, không ngờ người nghênh đón tôi thật là ngoài ý muốn, ngồi ở phòng khách – là người mẹ hai năm qua chưa gặp mặt của tôi.
“Về rồi à.” – Mẹ tôi, Phác Ngọc Quyên, mỉm cười buông chén trà trong tay đứng dậy, nhàn nhã khéo léo.
“Sao mẹ lại tới đây?” – Tôi đứng ở ngưỡng cửa một lúc, rồi mới bước vào.
Mẹ nhìn tôi, thái độ vẫn như thế, không quá nhiệt tình cũng không xa cách rõ rệt, một lúc lâu sau bà lên tiếng – “An Kiệt……mẹ nghĩ con nên theo mẹ về Trung Quốc.”
Tôi sửng sốt, mí mắt vô thức cụp xuống, nhàn nhạt hỏi – “Mẹ dựa vào đâu mà…muốn con trở về?”
Phác Ngọc Quyên tiến tới vài bước nửa ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói – “Con à, mẹ mong con có thể trở về.”
“…Con biết rồi.” – Vẻ mặt mỏi mệt không gì bằng – “Bao giờ mẹ về, con về cùng mẹ.”
“Chị cả, đêm nay chị ở lại đây không?” – Cô chẳng biết từ bao giờ đã đứng tựa cửa phòng bếp.
“Không, chị về quán rượu.” – Mẹ buông ra, phủi nếp nhăn trên quần áo, giọng điệu khách khí lạ lùng – “Mai chị sẽ tới, phiền em rồi.” – Nói đoạn lại quay sang tôi – “An Kiệt, con chuẩn bị một chút đi, nếu hôm nay quá gấp gáp, chúng ta có thể lui lại một ngày.”
“Không đâu.” – Tôi nói.
“Con ngoan.” – Mẹ vừa cười vừa nói.
Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, tôi lạnh nhạt.
“An, chị ấy là mẹ con, thế nhưng, cũng chỉ là người sinh ra con.” – Tiếng cô truyền tới từ phía sau, dịu dàng an ủi.
Tôi quay người lại ôm chặt lấy cô so với người kia còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn – “Làm sao bây giờ, con rất muốn gọi cô một tiếng mẹ.” – Đáng tiếc không phải mẹ.
Run lên một cái – “Hư nào.”
“Không, con là bé ngoan.”
“Cô thà mong con là bé hư ấy.”
“Cô à.” – Tôi trừng mắt nhìn, có chút chua xót – “Nếu có thể gặp lại Phác Tranh, câu đầu tiên của anh ấy khi thấy con sẽ là, cái đồ phiền phức như em sao đã quay về rồi.”
“An.” – Giọng điệu của cô đột nhiên trở nên cứng cỏi – “Đừng để ai chi phối suy nghĩ của con, cho dù là người con quý trọng.”
“Con hiểu mà.”
Vừa mới vào phòng leo lên giường, điện thoại di động liền reo, là Tịch Si Thần, tôi không nghe máy, tâm trạng tôi lúc này không muốn nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào, kể cả của anh.
Buổi tối ăn cơm với cô, Tịch Si Thần lại gọi tới, lần này tôi bấm nút nhận điện.
“Có việc gì không?” – Lời nói thật dịu dàng, cũng không nhắc tới chuyện khi nãy tôi không nghe điện.
“Đang ăn cơm.”
Bên kia làm như suy nghĩ một chút – “Vốn định cùng nhau ăn.” – Dừng một chút – “Mai anh phải về một chuyến.”
Thật là… trùng hợp.
Cô ngoảnh mặt nhìn tôi, cười trêu – “Sao vậy, mới nửa ngày không gặp, đã hỏi han rồi.”
Đối với chuyện Tịch Si Thần, cô có bảo tôi vào thư phòng nói chuyện, nhưng vì quá mệt mỏi, tôi mơ màng không nghe mấy, sau đó hiển nhiên là bị mắng một bài dài, nhưng rồi cũng không đi đến đâu.
“Ừm.” – Tôi trả lời Tịch Si Thần.
“Không hỏi anh bảo giờ quay lại sao?” – Bên kia không nghe được câu trả lời như mong muốn, nhẹ thở dài một tiếng – “An Kiệt, anh có thể đoán được vắng anh mấy hôm em cũng không nhớ anh, mà anh thì nhớ em đến nỗi không ngủ được.”
Đến lúc này, không thể phủ nhận là tâm trạng xấu của tôi đã đỡ hơn rất nhiều – “Lời ngon tiếng ngọt?”
“Không, thật hơn cả thật.”
Tôi cười nói – “Nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ bận rộn nhiều đấy.”
“Anh chỉ có ở bên em mới ngủ được.” (A Tuyết: có mà càng không ngủ được ý :”>)
“Vậy thì, hôm nay anh chắc là không ngủ không nghỉ rồi.”
Bên kia truyền tới tiếng cười trầm thấp – “Em qua đây, anh ngủ.”
“Không.” – Tôi từ chối thẳng thừng.
“Cô đang nghĩ, không biết cô vốn đánh giá cao năng lực của cậu ta nhưng thực ra là đánh giá thấp rồi.” – Tiếng của cô.
Ngắt điện thoại rồi nhìn sang cô – “Sao ạ?”
“Người đàn ông ranh ma như hồ ly.”
“Thực ra so sánh với sói thì càng chính xác hơn.” – Tôi cười.
“Tâm trạng khá hơn rồi à?”
Thật không ngờ lại biểu hiện rõ ràng như thế - “Để cô phải lo lắng rồi.”
“Bây giờ mới thấy tình nhân của con có ích một chút.” – Dì bất đắc dĩ nói – “Cậu ta có biết con phải về không?”
“Con nghĩ chắc là không biết đâu.”
“Không nói cho nó sao?”
“Tạm thời chưa được.” – Dù sao về rồi cũng sẽ gặp nhau, trùng hợp đến như vậy, chạm mặt nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Máy bay cất cánh từ Helsinki tới ở thành phố A lúc bốn giờ chiều.
Tài xế của mẹ đã chờ sẵn ở cửa sân bay, lên xe về thẳng chỗ ở của mẹ ở ngoại ô phía tây thành phố A.
Mẹ đã nói trước mấy câu rồi lên phòng nghỉ ở tầng hai, tôi ở tầng dưới cũng chọn lấy một phòng khách.
Ngày hôm sau, việc đầu tiên là gọi điện cho Phác Tranh, tại anh cứ luôn đòi, mà thực ra cũng nhớ anh.
Nhớ tới lần trước vội vã chật vật rời Trung Quốc, thực sự đã dọa anh rồi, nếu không cũng không đi rêu rao là tôi “cố chấp”.
“Cái con bé này sao đã về rồi?”
“Gặp nhau cái nào, anh.” – Giọng nói the thé của Phác Tranh khiến tôi rất khoái trá.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
“Chẳng lẽ em cứ gọi cho anh là anh lại nghĩ có chuyện không may sao?” – Phải nói là tính tình Phác Tranh có phần không tinh tế, nhưng đối với tôi lại cực kỳ cẩn thận.
Phác Tranh lầm bầm cười nói, cũng không hỏi nhiều thêm – “Được rồi, coi như em mời.”
Lái xe đến nhà hàng đã hẹn trước, vì còn sớm nên cũng không vội vào, tôi thường không thích những nơi gò bó, tất nhiên cũng chỉ là không thích mà thôi.
Ấm áp dễ chịu, ánh nắng rạng rỡ.
Lúc này quảng trường trước mặt đang có một đám đông, nheo mắt nhìn, thì ra là một số người mẫu trong và ngoài nước đang chụp ngoại cảnh, vây xem đa số là nữ sinh, tay cầm điện thoại di động tranh nhau chụp.
Cuộc sống thường ngày của bọn họ thật là thanh nhàn hạnh phúc.
Cuối tuần giành thời gian đi mua sắm với mọi người, hưởng thụ thời thơ ấu, người yêu, người thân…
Nhìn xuống nền đá xanh, gẩy gẩy mấy viên sỏi.
Cũng không biết bao lâu sau, cảm giác thấy trước mặt có người, ngẩng đầu lên liền rơi vào một đôi mắt màu xanh thăm thẳm như biển sâu, những đường nét qua hóa trang trở nên rạng rỡ sáng chói hơn dưới ánh mặt trời, trang phục thiết kế táo bạo mang màu sắc trong lành trên người khiến anh thoạt nhìn như thể một vị hoàng tử kiêu ngạo và bướng bỉnh một mình trốn khỏi cung điện, quý phái phi phàm không vương một hạt bụi nhỏ.
“Sao em lại ở đây?” – Diệp Lận nheo mắt khàn khàn lên tiếng.
Lấy lại tinh thần sau một chút ngạc nhiên – “Anh…” – Nhớ tới cái sân khấu ngoài trời kia, lại thấy bộ dạng của anh, tôi cười nói – “Đang làm việc?”
Diệp Lận nhíu nhíu mày – “Ừ.” – Nói xong câu này dường như trong nhất thời cũng không biết nói gì thêm nữa, mà anh có vẻ như tính chỉ đứng không như vậy.
“Anh…” – Nhưng tôi nghĩ kiếm chuyện gì đó để nói, dù sao cứ đứng như vậy cũng rất ngại.
“Cùng ăn cơm nhé.” – Diệp Lận đột nhiên ngắt lời tôi – “Chờ anh một chút.” – Nói đoạn liền xoay người chạy về phía sân khấu ngoài trời.
Mà tôi lúc này rốt cuộc mới nhận ra, mình dường như đã trở thành tiêu điểm của rất nhiều người.
...........Các bạn đang tieu thuyet tinh yeu tại wapsite likevn.wap.sh chúc các bạn online vui vẻ...........
Chương 38
Nhìn Diệp Lận chạy lại chỗ sân khấu ngoài trời, cho dù bị bao nhiêu người vây quanh, vẫn nổi bật rõ ràng như thế, mà mình nãy đây thôi còn không nhận ra.
Có điều, anh vừa ngỏ ý mời dùng cơm, nhưng tôi nhất định sẽ không nhận lời.
Đưa tay che nắng, cảm thấy hơi nóng nực, quyết định đi vào nhà hàng trước.
Nhưng không chờ tôi xoay người , cánh tay đã bị người ta nắm lấy – “Tiểu thư, chờ chút.” – Tiếng nói tươi đẹp mang theo hương vị mùa hè.
Một cậu trai thanh tú, tôi cúi đầu nhìn bàn tay bị cậu ta nắm, có vẻ như vì vừa vội vội vàng vàng chạy tới, dùng hơi nhiều sức, nên hơi hơi đau.
“A, xin lỗi!” – Cậu trai cũng nhận ra hành động của mình, buông tay – “À mà, anh Diệp mời chị qua đó.”
Diệp Lận? Nhìn lướt qua đám đông tới chỗ sân khấu ngoài trời lần nữa.
“Diệp sư huynh nói mời chị qua bên đoàn làm phim chờ một chút, sẽ không lâu lắm đâu, chỉ mười phút thôi.”
“Sao tôi phải đi?” – Tôi cười nhạt nhẹ nhàng nói.
“Ơ?”
“Sao lại đứng ở cửa vậy?” – Là tiếng của Phác Tranh.
“…Chào, Tranh.” – Nghiêng người nhìn Phác Tranh cách chừng hai mét đang bước về phía tôi, mặt tươi tỉnh hẳn lên.
“Không phải là bị người ta không cho vào chứ.”
“Vâng.” – Tôi trầm tư một chút, cười đáp – “Vẫn đang chờ vị Đồ Long kỵ sĩ đây hộ tống mà.”
“Vào thôi, không khéo lại xỉu mất.” – Phác Tranh tới ôm lấy tôi.
“Bây giờ cũng không dễ ngất xỉu như vậy đâu.” – Tôi cười, tự nhiên ôm lấy cánh tay Phác Tranh, xoay người nói với cậu trai vẫn đứng bên kia – “Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy.”
Cậu trai giật mình, sực tỉnh rồi mặt hơi ửng hồng – “Chuyện đó, chị, Diệp sư huynh …” – Thốt ra lại nuốt vào rồi chẳng thể nói được một câu rõ ràng.
“Đừng lo, tôi sẽ gọi điện lại cho anh ấy, anh ấy sẽ không làm khó cậu đâu.” – Tôi nhẹ nhàng cười nói.
“Không, không phải.” – Cậu ta lắc đầu.
Cái kiểu nói chuyện mơ mơ hồ hồ này không khỏi khiến tôi nhíu mày.
“Sao vậy? Người quen à.” – Phác Tranh nói.
“Không hẳn là quen, đàn em của Diệp Lận mà.” – Tôi thản nhiên nói.
“Diệp Lận?” – Phác Tranh liếc mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ chỉ sân khấu ngoài trời trước mắt.
Một lúc lâu sau, Phác Tranh đột nhiên nói – “Có muốn qua xem không?”
“Vâng?”
“Đi nào.” – Phác Tranh kéo tôi đi về phía sân khấu ngoài trời, phản ứng chậm, thế là bị anh lôi đi mất.
“Này, chú em, đi nào!” – Phác Tranh ngoái lại hô lớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn sườn mặt Phác Tranh, nhất thời không hiểu rõ ý đồ của anh.
Đi tới rìa đám đông, tới gần mới biết sân khấu ấy tỏa ra hiệu quả không thể coi thường, ánh sáng trắng mạnh mẽ chiếu lên đài cao, tuy là ban ngày, nhưng sự lạ lùng ấy tạo nên cảm giác đặc sắc mới mẻ, phông nền xung quanh là màu tối, làm tôn lên người mẫu, xinh đẹp mê người, mà Diệp Lận đứng ở chính giữa lại càng chiếm được sự nổi bật vô cùng, thay bộ trang phục màu xanh ngọc với trang sức tỉ mỉ màu lục, trên mặt bột phấn màu lam nhàn nhạt mà đẹp đẽ như ẩn như hiện, khuôn mặt trầm tĩnh, ung dung tùy ý để người ta tạo hình.
Anh luôn luôn biết mình phải biểu hiện như thế nào.
Một lát sau ánh mắt anh chầm chậm hướng về phía tôi đang lẫn trong đám người, như thể một cái nhìn chuyên chú tập trung, rồi không hề rời đi, động tác của anh đơn thuần mà tự nhiên, ánh nhìn chăm chú như vậy lại không khiến người ta chú ý đến tôi, bởi trước máy ảnh anh là một diễn viên bẩm sinh, mà tôi thì không phải, nên sau đó cứ phải cố hết sức tránh đi ánh nhìn đó.
Trên sân khấu phát lên một bản nhạc nhẹ nhàng, những người mẫu lại thay đổi biểu hiện.
“Anh tính gì vậy?”
“Em không muốn gặp cậu ta?” – Phác Tranh hỏi lại.
“Em đang hỏi suy nghĩ của anh mà, Phác Tranh.” – Tôi nói có chút nghiêm túc hơn.
“Em…” – Phác Tranh toan mở miệng đã bị một cô gái chạy tới ngắt lời.
“Tôi là trợ lý của Diệp Lận, xin mới theo tôi tới hậu trường.”
Dừng một chút rồi tôi nói – “Phiền cô.” – Nếu đã đến đây rồi, có từ chối nữa cũng dư thừa, nói thế nào thì gặp Diệp Lận cũng là chuyện cần thiết, tôi chỉ không biết Phác Tranh muốn gì, anh muốn… tác hợp tôi với Diệp Lận sao? Tuy khả năng này tính ra cũng không cao, dù sao Phác Tranh hẳn cũng đã nghe chuyện Diệp Lận sẽ kết hôn cùng Dương Á Lợi rồi, hơn nữa, anh phải hiểu rõ thái độ của tôi nữa, như vậy, bây giờ, anh làm những điều này… là xuất phát từ mục đích gì, chẳng lẽ thực sự chỉ thuần túy là ghé qua xem người quen, hay là, có ai đó cũng bắt đầu mong anh sẽ làm gì đó rồi…
Đi vào hậu trường, cũng không nhiều người lắm, có mấy chuyên gia hóa trang và phục trang đang bận rộn, người mẫu lục tục đi ra ngoài.
Nữ trợ lý kia liền đưa tới cho tôi và Phác Tranh một ly cà phê, tôi vừa đón lấy cái ly thì cảm thấy được một luồng ánh mắt hướng tới từ phía sau, quay đầu lại không bất ngờ gì khi thấy Diệp Lận đang đi về phía tôi.
Tôi đứng thẳng lửng, giữ vững biểu tình vốn có trên mặt.
“Còn tưởng rằng em sẽ đi.” – Diệp Lận đi tới trước mặt tôi, khi nói đã bước tới gần lắm rồi, giọng điệu còn có phần mờ ám, nói xong liền nhìn về phía người bên cạnh tôi – “Phác Tranh, đã lâu không gặp.”
Phác Tranh cười cười – “Dạo này công việc thật bận rộn.”
“Cũng không tệ lắm.” – Diệp Lận uể oải trả lời.
“Công việc bận rộn luôn luôn tốt.”
Diệp Lận nghe vậy liền có chút trầm ngâm – “Không ngờ cậu cũng quan tâm chuyện của tôi.”
Phác Tranh không để ý, cười nói – “Tính ra thì tôi cũng là bạn học cùng trường với cậu.” – Ngừng một chút Phác Tranh còn nói – “Huống chi từ khi cậu qua lại cùng An Kiệt thì tôi cũng đã coi cậu như em trai.”
Tôi vô thức nhướng mày………. Phác Tranh là người hiểu rõ lòng tôi nhất………… nhưng sao bây giờ…….. – “Được rồi, tôi chợt nhớ ra còn có việc phải làm.” – Phác Tranh quay sang tôi – “Anh đi trước nhé, lát để Diệp Lận đưa em về.” – Vỗ nhẹ nhẹ lên cánh tay tôi.
Tôi chợt có chút phiền lòng, phủi phủi tay áo khoác tượng trưng – “Còn phải chụp không?” – Nhìn Phác Tranh đi về phía cửa ra của hậu trường, nhàn nhạt mở miệng, tất nhiên là nói với Diệp Lận.
Diệp Lận nhìn tôi, ánh mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu – “Anh đi thay trang phục.”
“Chị Amy nói bạn gái của Diệp Lận tới, đâu đâu?” – Diệp Lận vừa mời rời chân đi, một cô gái cao gầy đã lao tới hậu trường.
“Bạn gái của Diệp Lận sao, công tử đây cũng khá là hứng thú.” – Một người mẫu nam cũng tiến vào.
“Trời ạ, John quả có khả năng khiến người ta chết đi sống lại mà, tôi nghĩ tôi phải ngủ mất một ngày một đêm.” – Lần này là một người mẫu nam là người lai, rất thiếu thanh lịch đá giầy trên chân ra – “Được rồi, ấy ấy của Diệp thiếu gia đâu nào, để tôi nhìn xem nào.” – Nói đoạn hai mắt liền bắn phá xung quanh.
Vừa nhìn thấy tôi một cái liền bật cả người dậy chạy tới – “Aha, nhất định là cô rồi!”
Người mẫu nam vào lúc trước cũng huýt một tiếng sáo, nhìn tôi liếc mắt, cười nói – “Nếu tranh với cậu ta, ai sẽ thắng nhỉ?”
“Nếu vậy thì cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý quyết tử.” – Tiếng nói nhẹ nhàng đặc biệt của Diệp Lận từ phòng thay đồ truyền tới, hơi dựa vào khung cửa, lời nói mang vẻ dịu dàng.
“Ăn thôi, ăn thôi, ăn thôi.” – Thêm mấy người nữa lục tục tiến vào.
“Diệp sư huynh, chúng ta đi ăn món Hàn Quốc nha.”
“Sư huynh nhà em hôm nay không rảnh đi ăn món Hàn Quốc với em đâu.” – Một người mẫu nam mở miệng trêu chọc.
“Ơ? Đúng rồi, sư huynh, bạn gái anh đâu?” – Cô gái vừa vào còn đang ngồi trước bàn hóa trang tháo trang sức hào hứng hỏi.
“Xinh đẹp mà không rực rỡ, mềm mại mà không yếu đuối, lạnh lùng mà không băng giá, tôi là trưởng nhóm này, John, khi nào muốn chụp ảnh quảng cáo cứ tìm tôi.” – Một người đàn ông trung niên ngoại quốc cười đưa tôi danh thiếp.
Vậy ra người vừa chụp ảnh trên sân khấu vừa rồi đây chính là người phụ trách của họ.
“Diệp sư huynh, nếu là bạn gái, vậy cùng chúng ta đi ăn được không?”
“Đúng đó, tôi cũng muốn hẹn hò nhiều chút tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.”
“Haha, Boss cũng tán thành rồi, Diệp thiếu gia, nói xem?”
Diệp Lận cười, có chút phối hợp.
Tôi không biết vì sao cục diện lại trở nên hỗn loạn như thế này.
Tuy rằng Diệp Lận có vẻ như không có phản ứng gì, nhưng cũng có vẻ như rất ưng ý kiến của họ, cũng không quyết định lựa chọn gì.
“Vốn định đi riêng, nhưng giờ xem ra không được rồi, đi cùng nhé, không sao chứ.” – Diệp Lận đi tới, tiếng nói có chút ngọt ngào nhẹ nhàng hỏi.
Tôi chớp chớp mắt.
Diệp Lận kéo tay tôi – “Nếu phải ăn cùng, ăn ở đâu chẳng như nhau.” – Tiếng cười tà tà mang theo sự độc tài không cho phản bác.
Anh nắm tay tôi rất chặt, muốn rút tay về mà khó quá, chau mày cúi đầu………. trái tim trong nháy mắt thắt lại…………. nơi cổ tay đeo khăn lụa kia………. không cẩn thận để lộ ra, là vết sẹo sao?! Trời ạ, rõ ràng sâu đến như vậy…….. làm sao có thể……………
Bàn tay kia bưng lấy đôi môi run rẩy, ngẩng đầu quan sát bóng lưng đẹp đẽ phía trước.
………………..Tự sát sao………
Vì, cái gì…….
Có lẽ là vì sao…………..
Diệp Lận, lần này, anh đang chơi trò gì vậy……………
...........Các bạn đang tieu thuyet tinh yeu tại wapsite likevn.wap.sh chúc các bạn online vui vẻ...........
Chương 39
Tình huống bây giờ trở nên khá là kỳ quái, nói chung, tôi ngồi trong nhà hàng, đối mặt với một nhóm đông người có thể coi là thuộc về giới giải trí, có chút đau đầu.
"Cái này có vị rượu." - Diệp Lận lấy khỏi tay tôi món đồ uống màu hồng nhạt, đưa lại một cốc nước tinh khiết.
"Oa oa oa, Diệp sư huynh cũng biết chăm sóc người khác!"
"Anh mọi khi cũng vẫn chăm sóc em mà." - Diệp Lận nhướng mày.
"Nói thế nào nhỉ, à, dịu dàng, sư huynh, anh là người không biết dịu dàng."
Diệp Lận cười khẽ một tiếng - "Nhưng cũng thật không ngờ hình tượng của anh trong lòng em lại to lớn như vậy."
Cô gái tên là Trần Lâm Lâm lè lè lưỡi, cười tinh nghịch không nói gì thêm.
"Giản tiểu thư, chị với sư huynh quen nhau như thế nào vậy?" - Cô gái tên Amy, người có thể nói là điềm đạm nhất trong đó.
"Anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, mấy đứa đừng làm phiền cô ấy nữa, OK?"
"Sư huynh, anh cứ như vậy rất giống gà mái mẹ."
"Lâm Lâm Trần, phiền cô chú ý cách dùng từ."
"OK, OK."
"Giản tiểu thư, món ăn không hợp khẩu vị sao?" - Tôi nhớ là anh ta họ Trì.
"Không có." - Vô tâm gẩy gẩy đĩa thức ăn trước mặt.
"Tôi có dạo cho rằng tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều chỉ là nhất thời thấy đẹp thôi, trôi qua rồi cũng hết, tôi nói đến là ấn tượng, cô cũng biết, cảm giác ban đầu của người ta thường mong manh, Giản tiểu thư, ấn tượng về cô rất........rất rất mạnh, dù là vẻ ngoài, khí chất hay là phẩm cách, cảm giác."
"John, đừng có ý đồ gì với cô ấy." - Diệp Lận miễn cưỡng mở miệng.
"Haha, tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô ấy còn giữ danh thiếp của tôi hay không thôi."
Mọi người cười ha hả - "Boss, ông mà cũng có lúc phải đuổi theo người ta hy vọng được chụp ảnh cơ đấy."
"Hy vọng, à, có thể nói như vậy, cô ấy cho tôi cảm hứng, mới gặp nhau một lúc ngắn ngủi, dư càng.... cảm thấy vô cùng, có điều cô ấy không phải người đầu tiên mà tôi 'theo đuổi'."
"John, tiếng Trung của ông thực sự cần phải cố gắng thêm." - Diệp Lận rót cho ông ấy một ly rượu.
"Câu này nghe thật là khó chịu, tôi tới Trung Quốc mới hai năm, có thể đạt tới trình độ này cậu phải khen tôi là thiên tài mới phải." - Hai người chạm cốc thật ăn ý - "Đương nhiên, nếu có ai đó biết tiếng Pháp, tôi nghĩ tôi sẽ tiến bộ nhanh hơn."
Mồ hôi ra đầy trong lòng bàn tay khiến tôi khó chịu cực kỳ, muốn đi tới nhà vệ sinh để rửa tay, vừa đứng lên liền nghe thấy tiếng chuông gió ngoài cửa.
"Tịch tiên sinh." - Tiếng nhân viên phục vụ trong nhà hàng truyền đến.
Tịch? Ngực run lên. (A Tuyết: xoẹt rồi, thế này có coi là hồng hạnh xuất tường bị bắt quả tang không nhỉ?)
Ngước mắt...............................Tịch Si Thần! Thực sự, có chuyện trùng hợp đến vậy ư...............Tôi đứng tại chỗ, một lúc lâu cũng không có một chút động tác gì, thực sự là có chút kinh ngạc.
Anh hôm nay, mặc môt bộ vest giản đơn nhạt màu, quần màu tối, tóc đen có chút tự do, nhưng cũng không đến mức quá lộn xộn, mặc một bộ trang phục thanh tao lịch sự như vậy lại hài hòa và tuấn nhã đến bất ngờ, mang theo kính mắt gọng bạc, càng thêm ôn hòa, chỉ là thái độ bình tĩnh lạnh nhạt vẫn khiến người ta không dám đến gần như trước.
Tôi chắc chắn, chỉ trong nháy mắt, anh đã nhìn thấy tôi, thế nhưng, cũng chỉ trong giây lát, ánh mắt anh lại thản nhiên chuyển đi, biểu tình trên mặt không một chút biến hóa, vẫn bình tĩnh như thế.
Mấy người đàn ông theo sau Tịch Si Thần, đi theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi chừng chục mét, đột nhiên John nhảy dựng lên - "A, Elvis Tịch!"
Tịch Si Thần bởi.... một tiếng gọi này, đang đi lướt qua tôi liền dừng lại, ánh mắt nhìn về phái John.
"Thật là trùng hợp mà, Tịch tiên sinh, có thể gặp được anh ở đây!"
Tịch Si Thần nhíu nhíu mày, còn đang nhớ lại, sau đó thực sự cũng nghĩ ra được - "John - Feld?" - Giọng điệu chậm rãi lạnh lùng.
"Đúng vậy, Tịch tiên sinh vẫn nhớ, đó là vinh hạnh của tôi."
Tịch si thần như thể lơ đãng liếc mắt nhìn một lượt người ngồi trước bàn ăn, sau đó quay về phía John nhẹ nhàng gật đầu - "Xin lỗi không tiếp được." - Giọng nói bình thường khách khí xa cách.
Nhìn bóng dáng cao gầy ấy biến mất đằng sau hàng ghế đầu hành lang, tôi mới ngồi xuống, không biết là cố tình hay vô ý, khi anh vừa mới đi lướt qua tôi, những ngón tay lạnh như băng lướt qua lưng tôi, lưu lại một mảnh lạnh lẽo.......... Bất giác tôi đưa tay xoa lên nơi ấy, hơi lạnh còn đọng lại.
"John, người đó............."
"Elvis Tịch, CEO của Thành Nghiệp, tính ra là ông chủ của mấy người đấy." - John trả lời.
"Cái này ông không cần nói chúng tôi cũng biết, tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc mà." - Trần Lâm Lâm cười nói.
"Tôi đã từng xem rất nhiều bài viết về anh ta." - Amy cũng hiếm hoi phụ họa.
"Boss, sao ông có thể quen được với anh ta, ý tôi là làm sao mà anh ta cũng biết ông, dù sao, nhân vật như vậy................."
John cười ha hả - "Anh ta là người đầu tiên tôi muốn theo đuổi."
Mọi người xôn xao.
"Bị từ chối hả?"
John cười cười - "Lúc ban đầu không biết thân phận của anh ta, khi gặp là ở ngoài tổng công ty, đuổi theo anh ta để mời làm người mẫu cho tôi, chỉ chưa thấy ai có thể lạnh lùng đến vậy, nhưng mà sau đó, ha ha, không dám đi nữa, đặc biệt sau khi biết anh ta là ông chủ của ông chủ của mình, tôi nghĩ, tôi vẫn còn muốn giữ một ít công ăn việc làm."
"Nhìn qua đúng thật là loại người không dễ tiếp cận." - Trần Lâm Lâm chống cằm nói theo.
"Nhưng mà nói thật, anh ta thật là xuất sắc, lắm tiền, đẹp trai, còn gì nữa nhỉ.................. chậc, như ở trong tiểu thuyết đi ra." - Cô gái lại xuýt xoa khen ngợi.
"Muốn làm dâu nhà giàu có sao?" - Một người mẫu nam cười nói.
"Có ai làm ngôi sao mà không phải vì muốn làm dâu nhà giàu."
"Ôi chao Lâm Lâm, cô lại vơ đũa cả nắm rồi, vẫn có một số người hiến thân vì nghệ thuật mà."
"Đúng đúng đúng, giống như chị Amy vĩ đại của chúng ta."
"Con bé chết tiệt kia."
"Cora, đừng nhìn nữa, sớm mất hút rồi! Haha, cô không phải mê anh ta rồi chứ?"
"Sao có thể! Chỉ là yêu thích thuần túy mà thôi, chị biết mà, người đàn ông quá đỗi xuất sắc thì không an toàn." - Cora quay đầu lại cười.
"Cô nghĩ anh ta có vẻ không an toàn."
"À, thực ra, em nghĩ mình không xứng với anh ta."
"Cora nhà chúng ta mà có thể thốt ra cái lời này! Cô là cô gái tự tin nhất M-SHANG đấy nhé!"
"No, No, cái này với lòng tin không liên quan, người như vậy quá cao xa, rất khó nắm bắt, mà em chỉ thích nắm chắc trong tay." - Nói xong liền trừng mắt nhìn đẹp đẽ.
Có người phụ họa, có người cười, có người tranh luận.
Tôi chẳng cần biết cho dù “ngôi sao” là ai, vẫn là ở trong bát quái, thật là hết thảy đều rất đặc sắc.
0
Chương 40
Nhà hàng này có thể nói là rất sang trọng, xem bên trong tụ tập toàn những người áo mũ chỉnh tề của giới thương nhân, các ngôi sao giải trí, tôi có chút không quen.
“Ngơ ngẩn gì vậy?” – Diệp Lận lay lay tôi.
“Em đang nghĩ, sao trước đây anh ghét mấy kẻ có tiền.” – Bây giờ cũng ở cùng hoàn cảnh, cảm nhận có thừa.
Hai mắt anh vụt sáng lên một chút. – “Em đang nghĩ về anh?”
“Ừm.” – Lần này không hề phản bác anh.
“Anh vẫn ghét mấy kẻ có tiền, chứ không phải mỗi trước kia.” – Anh nói với sự hài lòng hiếm hoi. – “Thế nào, em bây giờ có chung kẻ thù với anh sao?”
“Đâu có.” – Tôi đứng dậy, anh chợt giữ lấy tôi – “Em đi đâu?”
“Toilet.”
“Đừng chạy lung tung.”
Tôi cười khổ. – “Em có thể đi đâu được cơ chứ?”
Anh hừ nhẹ một tiếng. – “Ai biết được.”
Tôi luôn chịu thua trước lời nói và việc làm của anh. – “Vậy anh có muốn đi cùng em không?”
Anh nhoẻn miệng cười, buông tay ra. – “Paris thật chẳng phải nơi hay ho gì, khiến em trở nên thoải mái đi nhiều.”
Tôi cố gắng không chấp nhặt cái tính khó chiều của anh, nhưng xung quanh mọi người rõ ràng đang chú ý của vào đây, cười thật là sâu xa. – “Sư huynh, để em đưa chị ấy đi, yên tâm, tuyệt đối sẽ không chạy mất đâu.” – Cora bước mấy bước tới trước mặt tôi rất trịnh trọng kéo tay tôi, tôi có chút khó xử.
Bước ra khỏi toilet, đắn đo một chút rồi tôi cũng hỏi – “Diệp Lận chưa kết hôn sao?”
“A?” – Biểu hiện của Cora có thể nói là kinh ngạc. – “Tất nhiên là chưa! Cái chuyện này sao chị lại hỏi em, chị không phải bạn gái sư huynh sao?”
Tôi dừng bước. – “Tôi cứ tưởng anh ấy đã kết hôn cùng Dương tiểu thư.”
“Ý chị là chế tác Dương sao?” – Cora thản nhiên nói – “Bọn họ đúng là từng qua lại, nhưng đã sớm chia tay rồi, từ bốn năm năm trước kia, hiện tại có lẽ là bạn bè thôi, ơ….. sao chị dừng lại?”
Tôi lắc đầu, theo sau – “Có chút bất ngờ.”
“Chẳng trách, chị đừng nghĩ sư huynh trông vậy mà hờ hững, thực ra anh ấy rất chung tình, em nghĩ anh ấy thật lòng với chị đấy.”
Tôi không nói gì thêm nữa, khi đi qua hành lang chợt nghe có tiếng ai đó vô cùng hào hứng gọi mình.
“An Kiệt?!”
Tôi ngoái lại nhìn thì nhận ra khuôn mặt tươi cười hớn hở của Lâm Tiểu Địch, cô bước nhanh tới – “Ối cha cha, cô nương đã về nước rồi cơ đấy!”
Tôi nhận ra cô ấy thì cũng ngạc nhiên mừng rỡ - “Cậu nữa, cũng về rồi sao?”
“Tớ đưa hai nghệ sĩ của công ty đi bàn hợp đồng quảng cáo.” – Tiểu Địch nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt. – “Tuyệt vời, không mất tay gãy chân gì cả, khí chất vẫn siêu phàm như xưa.”
“Cậu cũng thế.” – Tôi mỉm cười, nghe cô ấy nói chuyện công việc – “Bây giờ cậu làm kinh doanh nhỉ?”
“Ôi đừng nói nữa, kinh doanh cái gì chứ, so với bảo mẫu chẳng khác là bao. Hai con bé kia so với mẹ tớ còn khó chiều hơn, mà rõ ràng chẳng phải ngôi sao hàng đầu cái nỗi gì.” – Cô nàng kéo tay tôi có ý muốn ôn chuyện – “Cậu thì sao? Về rồi, có đi nữa không? Sau này có dự định gì không…?”
Tôi ngăn nó lại – “Tiểu Địch, tớ còn có bạn chờ, sẽ tìm cậu nói chuyện sau nhé?”
“Lâm Tiểu Địch.” – Một giọng nam nặng nề vạng lên, một người đàn ông từ lô ghế phái sau chúng tôi đi tới.
Vô thức, tôi có chút cảm ứng, quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa gỗ khắc hoa kia, khi bắt gặp ánh mắt quen thuộc kia tôi mới nhận ra mình thật là bình tĩnh, như thể không ngoài dự đoán, thế nhưng, ánh mắt anh có phần hờ hững lại có phần sắc bén, dưới ánh sáng nhập nhòe có vẻ như xa cách, rồi sau đó anh lại còn tránh ánh mắt tôi.
“Nhà sản xuất Trương” – Cora chủ động bước tới chào người đàn ông vừa mới đi ra.
“Cô là…?”
“Cora, người mẫu của M-SHANG.”
Người được gọi là nhà sản xuất Trương khẽ gật đầu, phẩy tay…lại nhìn sang tôi – “Cô cũng là người mẫu của M-SHANG à?”
Ngộ thật, tôi mặc dù cũng có chút cao, nhưng mà bị nói là người mẫu thì quá là đề cao rồi.
“Không phải đâu, cô ấy là bạn tôi, xinh đẹp lắm nhỉ!” – Nghe giọng Tiểu Địch thật tự hào, rồi lại hạ giọng hỏi – “Tiền bối, bên trong nói chuyện đến đâu rồi?”
“Sếp đang bàn chuyện hợp tác với phó tổng giám đốc của Thành Nghiệp, hôm nay có mặt sếp tổng của bọn họ, mấy vụ quảng cáo tôi nghĩ chắc không nói đến nữa đâu, tôi ra cũng để bảo cô chuyện này…”
“Lão Trương, anh ở bên ngoài trò chuyện cái gì với mấy cô gái thế? Vào cả đi đều là người nhà, vừa hay đến lúc nghỉ ngơi.”
Lô ghế sang trọng với nhạc điệu êm dịu khiến tinh thần thư thái, tôi bị Cora tự dưng lôi vào, thực là tiến thoái lưỡng nan.
“Thật trùng hợp toàn là người một nhà, nhân vật mới M-SHANG, haha, tổng giám đốc Tịch, Thành Nghiệp của các ngài quả là địa linh nhân kiệt.”
Tịch Si Thần cười cười – “Chi bằng chúng ta bàn chuyện hợp tác th