Old school Easter eggs.
tin nhan - sms
Trang-nhungxemanhchuplen.sextgem.com - kho anh chup len doc nhat viet nam
nghe nhạc trực tuyến rất hay

waphaynhat.net - Cập nhật video shock, quay len , ảnh gái xinh , tự sướng , ảnh sexy , chup len ,doc truyen hay, kinh nghiem lam tinh update hàng ngày



TIN NHAN - SMS - WAP TRUYEN


Trang chủ > sms > Truyen tieu thuyet
Bottom

Bài viết: Tiểu Thuyết | Hoài Niệm Tuổi Mười Tám

Admin [OFF]
Rất Đẳng Cấp
ang tìm phương lý giải, cái em thiếu là sự hòa hợp, thống nhất giữa hai tâm hồn đồng điệu một cách nghĩ.[br">-Chuyện ấy thầy nói em nghĩ còn xa vời lắm. Thầy nên hiểu ý chí của con người rất mạnh mẽ, em tin Thanh Du sẽ hiểu em. Tình yêu em chỉ dành ở tương lai hay hứa hẹn nhiều nơi giảng đường đại học, còn hiện giờ trước mắt em, Thanh Du chỉ là bạn thôi, cậu ấy học giỏi, cậu ấy là lớp trưởng, em quả thật không mong tình yêu ấy đến sớm, em không muốn cương vị người lớp trưởng xuất sắc lại mờ mịt trong con mắt bạn bè.[br">-Vậy, em gặp rắc rối rồi![br">Thầy Thanh nheo nheo đuôi mắt với tôi, giọng tôi ngỡ ngàng pha lẫn kinh ngạc:[br">-Rắc rối? ý thầy là...[br">-Xuyên nè, em hãy sử dụng hết trí tuệ, và hành động khôn khéo của mình, em cần nên diễn dãi cho Du hiểu những suy nghĩ trong lòng em, nếu em làm cho du thông suốt được vấn đề là tốt lắm. Thầy chúc cả hai em thành công trong kỳ thi sắp tới.[br">-Vâng, mong được như những gì thầy nói, nhưng...[br">-Nhưng sao?[br">Tôi liếm môi:[br">-Thầy ơi, Du sắp đi xa rồi, em có cảm tưởng mình sắp mất bạn ấy![br">Thầy Thanh phì cười:[br">-Rõ là trẻ con. Thầy dạy em thêm một bài học nữa nhé "Làm người ai cũng phải biết chấp nhận, cái gì thuộc về mình dù trốn tránh nó vẫn thuộc về mình, cái gì không thuộc về mình, dù em gắp tâm dành giựt, nó cũng là của ai, làm người cần nên biết chấp nhận!"[br">Bài học thầy giảng hôm nay sao hay quá, thấm thía quá, tôi xúc động khôn nguôi "có lẽ thầy nói đúng, làm người nên biết học cách chấp nhận" Tôi đứng dậy, chào thầy, lòng hân hoan trở lại. Tuổi mười tám tuổi biết buồn hay chưa?

-Con gái, con đứa, đi học gì mà giờ này mới về? lại lang thang đâu nữa vậy?[br">Tôi vừa ló mặt qua khỏi cửa chính, trông thấy tôi là mẹ đã lo lắng hỏi:[br">-Hay trong lớp lại có chuyện gì à?[br">Có chuyện? ừm, con gái mẹ quả là đang gặp rất nhiều chuyện đây, con gái mẹ rất muốn tâm sự hết những rút mắc trong lòng cho mẹ hiểu, nhưng khổ nổi nó là con bé mang nội tâm kín đáo. Tần ngần một lúc, Tôi nhoẻn miệng cười, trấn an mẹ:[br">-Trong lớp vẫn bình yên, không hề có chiến tranh, và con gái của mẹ chưa hề sứt mẻ.[br">-Đừng dối mẹ! Mặt mẹ chợt nghiêm lại, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào cặp mặt nửa dò xét, nửa tìm kiếm. Mẹ đang tìm kiếm sự thật thà trên gương mặt tôi, mẹ tiếp: Nếu không có việc gì sao thằng Du nó tới tìm con.[br">Tôi ngạc nhiên:[br">-Du tới tìm con ư?[br">-Ừ, mặt mày nó bí xị, nó bảo nó vắng học đã ba hôm, hồi nãy nó có đứng trước cổng trường đợi con, nhưng không thấy con ra, nó tưởng con đã về nên vội tới đây tìm, không gặp, nó xin mẹ mẫu giấy, rồi nhờ chuyển cho con.[br">Nghe mẹ nói, tôi càng thêm tò mò về mẫu giấy, máy móc tôi xòe tay ra:[br">-Mẹ đưa mẫu giấy cho con![br">Người lấy từ chiếc áo bà ba mảnh giấy trao tôi. Tôi đón nhận, rồi cất gót lặng lẽ về phòng mình, ngồi nẹp xuống giường, tôi mở ngay mẫu giấy. Mẫu giấy chỉ có vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi:[br">"Xuyên!!![br">Đã mấy hôm không gặp, cứ ngỡ mấy mươi thu[br">Nhưng suốt đời không gặp, ai thấu nỗi tương tư[br">(Du đợi Xuyên ở cung Văn Hóa,có chút do dự cần giải quyết. Không gặp không về. Thanh Du!)"[br">Khỏi phải nói, tôi cũng thừa biết chút do dự ấy là gì! Quên bẳn việc thay đồng phục. Tôi vội vàng xuống nhà thưa chuyện cùng mẹ, rồi nhanh nhảu dắt chiếc xe đạp ra cổng, tôi dông thẳng tới điểm hẹn.[br">Cung Văn Hóa.[br">Đến nơi, tôi đạp xe vòng quanh một hồi, mới phát hiện chàng đang ngồi lơ lững trên xích đu, chiếc xích đu hết lên cao lại xà xuống thấp, đôi chân chàng cứ ra sức lấy đà, hai tay chàng thì giữ chặt hai sợi dây, chàng có vẻ thích thú với cảm giác được nâng lên, nâng xuống này, tôi thấy mắt chàng nhắm nghiền, dường như chiếc xích đu đã mang chàng về lại với tuổi thơ, tôi thấy chàng rất say xưa, không nở đưa tay đánh thức sự trẻ con ở chàng, tôi đành cho xe dựng vào một gốc cây xanh phía trước, và khoanh tay đứng đợi.[br">Hồi lâu, chân mỏi nhừ, tôi định cất tiếng gọi, thì chàng lại mở mắt trừng trừng nhìn tôi, nét mặt chàng không được vui, tôi nghe chàng hỏi:[br">-Xuyên tới lâu chưa?[br">Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, chàng xê dịch người nhích qua một bên, chừa một khoảng trống dủ cho một người có thể lọt vào, chàng ngoắc tay:[br">-Nếu Xuyên không ngại, có thể ngồi cạnh Du được không?[br">Sao lại phải ngại, khi chúng mình đã xem mình vượt qua mức tình bạn. Ngoan ngoãn tôi ngồi cạnh chàng.[br">-Du có chuyện muốn hỏi Xuyên?[br">-Chuyện gì?[br">-Một chuyện băn khoăn![br">-Băn khoăn? vậy Du hỏi đi?[br">Du ngập ngừng, liếm mép, chàng muốn hỏi gì, nhưng ngại mở miệng, tôi vội giục:[br">-Có gì rút mắc thì Du cứ hỏi thẳng, Xuyên cũng có chuyện muốn nói với Du[br">-Thế à? vậy Xuyên nói đi[br">-Du, Du là đồ ngốc ! tôi tức mình, giậm chân, rồi nước mắt chợt rưng rưng.[br">Du nhìn tôi bối rối:[br">-Xuyên, Xuyên bị làm sao thế?[br">-Chẳng có gì? chỉ tại trong lòng hơi khó chịu. Tôi quẹt nươc mắt, không dằn được tôi trút hết buồn vương, và hỏi Du không ngừng - mấy ngày nay sao Du không tới lớp? mấy ngày nay Du đã đi đâu? đừng giấu Xuyên, Xuyên biết Du đang hiểu lầm chuyện của thầy Thanh. Thật ra Xuyên với thầy chẳng có gì, gặp nhau là sự tình cờ, thế mà trong lớp Du và các bạn có những phản ứng thiệt kỳ cục, vắng Du bọn Kim Ánh cứ nhè Xuyên mà ăn hiếp, vì thế đã có cuộc ẩu đả...[br">Tôi ngừng một chút, trong khi Du thừ người, ra chiều nghĩ ngợi, nhìn Du tôi càng giận, không hiểu sao càng giận tôi càng dùng hết sức đưa tay véo mạnh vào hông Du, lam Du giật bắn người, kêu to vì quá đau, tôi hừ mũi:[br">-Cho đáng kiếp[br">-Xuyên đang trả đũa Du à?[br">-Ai biểu người ta xấu tính, việc xuất ngoại lớn như vậy, sao không cho Xuyên hay?[br">Du thoáng thở dài:[br">-Xuyên cũng biết việc này à? đài phát thanh lớp mình loan tin cũng chính xác nhỉ![br">-Vậy là đúng như thế rồi![br">Tôi so vai, Du gật đầu phủ nhận. Tự dưng trong phút ấy lòng hai đứa chợt nhiên cảm thấy buồn.[br">-Xuyên có muốn Du đi không?[br">Chàng hỏi bất ngờ, khiến tôi chưa kịp có những suy tính phù hợp. Tôi máy móc:[br">-Người ta đi xây dựng tương lai, mình phải mừng cho người ta chứ? nếu Du đi mà tốt cho Du, Xuyên thật lòng chúc phúc.[br">-Nếu đi mà bỏ cô bạn gái dễ thương nhất của mình ở lại đây, Du đi sẽ không đành.[br">Chàng đánh bạo bẹo má tôi, bẹo chóp mũi tôi, như sợ tôi sẽ phản ứng mạnh, biết đâu lại là một cái ngắt điếng hồn, nhanh nhẹn chàng tung người về trước, nụ cười nở rạng rỡ trong ánh nắng lung linh, chiếc răng khểnh nhe ra nhát gừng, quả thật tôi cảm thấy sờ sợ, cảm giác như mình đang bị đối phương mục kích. Du nào chịu buông tha tôi dễ dàng, chàng hỏi tôi rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ nhớ có mỗi câu:[br">-Trong tận sâu thẳm của trái tim, Xuyên có dành một chỗ nào cho Du tạm trú không?[br">Tôi dường như điên đảo, dù rằng tôi chỉ mới mười tám, nhưng mười tám tuổi đâu có nghĩa là chưa có hiểu biết, lời của Du thay cho lời tỏ tình, tôi biết Du đối với tôi hẳn rất yêu thương, còn tôi đối với Du hẳn rất chân thành, Du làm tôi bâng khuâng quá, đắn đo mãi, tôi thấy mình tàn nhẫn khi quyết định:[br">-Có![br">-Thiệt chứ?[br">-Ừm, chỗ tạm trú cho một người bạn thân[br">-chỉ là bạn thân thôi sao?[br">Niềm vui vụt tắt, bỏ lại là sự thất vọng, cúi mình nhặt viên đá cuội, Du ném ra xa, nhặt nhiều lần và ném nhiều lần, tôi thấy Du phẩn nộ, Du rất giận tôi, vì Du nghĩ tôi đang chối từ tình cảm trong sáng của Du, tôi đang trêu đùa Du, tôi đã gây cho Du quá nhiều ngộ nhận. Tôi biết Du lại hiểu nhầm tôi, tôi biết Du chẳng bao giờ thấy sự khổ tâm của tôi, tôi xót xa nói:[br">-Năm cuối cấp rồi, Xuyên mong Du luôn cố gắng, luôn nổ lực, hãy phấn đấu cho ngày mai Du nhé![br">-Thế trong cái gọi là "ngày mai" ấy, Du có còn được ở bên Xuyên không?[br">Tôi không biết phải trả lời sau, thì Du cứ như người từ trên mây rớt xuống, chàng ôm đầu bứt tóc, thiểu não:[br">-Du hiểu rồi, Xuyên hồn nhiên, Xuyên ngây thơ, Xuyên vẫn còn là tờ giấy trắng, Xuyên có đủ lý do để phản đối chuyện tình cảm. Còn Du...Chàng ngẩng đầu ngó lên vòm trời cao, tuyệt vọng chàng buông thỏng một câu nhẹ nhàng - Thôi, mình về, Du sẽ đưa Xuyên về, mai mình lại gặp nhau ở trường.[br">Chàng dựng người tôi đứng dậy, lầm lũi chàng dắt xe đạp tôi ra, đặt người chàng lên yên xe, tôi cũng nhẹ vén vạt áo dài ngồi sau, chiếc xe chầm chậm lướt trên hè phố. Chàng trên suốt con đường đưa tôi về, chẳng nói với tôi lời nào, chàng làm thế tôi càng thấy day dứt, tôi hiểu, chàng giờ đây đang mang đầy thương tổn.

Tôi cho xe vào bãi gửi trước trường. Xa xa hai cô bạn đứng chờ, vừa bắt gặp tôi cả hai đã vẫy tay kêu lên mừng rỡ, rồi chạy ào lại, hồ hởi lôi kéo tôi đi thẳng tới căn tin. Chưa kịp đoán biết chuyện gì, nhỏ Phương đã tuyên bố:[br">-Hôm nay nhóm ta có tin vui![br">-Mi chính là nhân vật chính. Thanh Thủy cười.[br">-Tụi này chờ bạn hơi lâu rồi đấy! Phương tiếp.[br">Hai nhỏ này, hôm nay lại giở chứng mắc dịch gì nữa đây? đứa kèm chặt tay, đứa quàng vai bước, và tôi cảm giác mình đang bị chúng áp giải đi làm chuyện ám mụi.[br">Phe mày râu lớp tôi hôm nay cũng tề tụ đông đủ ở căn tin, mà ngày nào chả vậy? mấy anh chàng trà đá này luôn mở đại hội bình phẩm người đẹp ở đây, hễ thấy một nữ sinh nào duyên dáng, hay một cặp mắt nai ngơ ngác nào bước ngang, lập tức có ngay một tiêu đề thảo luận. Cũng may Thanh Du thuộc tuýp đàng hoàng, không tham mưu vào mấy trò săn đón giống bọn Thanh Khoa, Hoàng Triều. Nhỏ Thuỷ, Nhã Phương nhiều khi bực bội mắng:[br">-Đồ cà chớn![br">-Quỷ háo sắc![br">Lập tức hai chiếc lưỡi bọn họ khè dài ra "lêu, lêu". Rồi không hẹn cả hai cùng cười, cùng hỏi:[br">-Bộ mấy cô ghen à?[br">-Ai thèm! Thuỷ nguýt Triều, trong khi Phương với Khoa lại đá mắt giao tình, thế mới quái, thế mới biết "Nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò"[br">(Tình cảm những người trong nhóm chúng tôi ngày đó thật trong sáng, hồn nhiên, có điều thứ tình cảm ấy mơ hồ, khó mà lý giải được.)[br">Vừa đặt người xuống ghế, tôi đã nghe thấy tiếng Hoàng Triều cằn nhằn:[br">-Mấy cô đúng là rùa lật ngửa, lề mề, chậm chạp, giờ mới chịu ló mặt...sốt cả ruột.[br">-Đàn ông con trai gì mà không có tánh nhẫn nại. Đợi chút xíu đã lên mặt. Thanh Thủy cong cớn.[br">-Hai anh chị làm ơn đi, gặp nhau là cãi. Thanh Khoa đưa tay nhìn đồng hồ, anh chàng ngán ngẫm lắc đầu - Chỉ còn mười lăm phút thôi là đến tiết học...[br">Phương hiểu ý, vội nói:[br">-Chắc kịp mà Khoa đừng lo.[br">Hoàng Triều tranh thủ lúc mọi người không để ý, đã thúc nhẹ tay sang Thuỷ cầu hoà. Thuỷ mặt lạnh, làm Triều phải giở giọng mềm mỏng năn nỉ (trông Triều lúc ấy chẳng khác gì chú nhím bị ánh mắt người đẹp tuốt mất gai nhọn)[br">-Thuỷ đừng cáu, tại thấy đi lâu quá, Triều lo...[br">-Lo bị anh nào ve vãn, làm quen phải vậy không?[br">Tôi được dịp trêu ghẹo, tôi cười rất vô tư, nhưng nụ cười chợt tắt, ánh nhìn Du đầy say đắm, ngọn lửa nồng nàn sắp thiêu rụi tim tôi. Bẽn lẽn tôi cúi đầu chửa thẹn, trong khi Thanh Khoa cởi mở vỗ vai Triều, anh chàng mặt đỏ bừng, còn phần Thuỷ thì ngượng chín người.[br">-Ai cũng có đôi, còn tôi lẻ loi.[br">Nhã Phương khi không nói bâng quơ, làm Du cười lớn, Thanh Khoa thấy nhột tai, cũng vội xuất chiêu công kích:[br">-Tôi lẻ loi mà bà cũng lẻ loi. Sao ông tơ chẳng se mình thành đôi.[br">Lần này tôi và Du cười vang. Nhỏ Phương bất ngờ trước lối hành xử của Khoa. Nhỏ xấu hổ chẳng biết phải đối đáp thế nào, nàng liếc chàng một cái bén ngót, rồi lúng túng rủa thầm:[br">-Đồ tào lao, thứ người tầm xàm bá láp.[br">Thanh Du quét tia nhìn từ Khoa sang Triều, rồi như không còn nhịn được nữa.Chàng mới buột miệng phán:[br">-Tụi bây cứ chơi tình vờ suốt mấy năm, giờ còn năm cuối nên tranh thủ dữ nghen![br">-Tranh thủ gì đâu bạn ơi...Hoàng Triều chợt bạo gan bào chữa - Yêu nhau lén lút cũng khổ lắm chứ bộ.[br">-Khổ nè! khổ nè![br">Thanh Thuỷ nện guốc lên giày Triều, làm anh chàng la oai oái. Vội cúi gập người, hai tay bóp chặt, kêu:[br">-Tại hạ biết lỗi rồi, xin cô nương tha cho![br">Thuỷ mặt mày bí xị, nhỏ không ưa đùa dai, mà Hoàng Triều hay có tánh cà rỡn, bực quá Thuỷ gắt:[br">-Thứ người gì đâu...[br">-...đáng yêu quá chừng! Khoa bộp chộp cướp lời.[br">Thuỷ quê quá nhéo mạnh vào hông Khoa, Nhã Phương không biết nghĩ sao lại nhéo trả đũa Triều. Tay tôi vô tình bị Du xiết chặt. Không khí rôm rã này sẽ còn kéo dài nếu như không có hồi chuông báo tiết đánh động.[br">Tin vui đành trì hoãn đợi tới giờ ra chơi. Kim Ánh nháy mắt với Thanh Xuân, chờ Thu Thảo khép chặt cửa lớp lại. Tôi mới vỡ lẽ hoá ra tin vui mà Phương đề cập ban sáng là đây. Nhóm chúng tôi lại có thêm ba đồng minh mới, rõ ràng sau cuộc ẩu đả hôm qua, sự việc trở nên tốt đẹp hơn. Tôi ngạc nhiên trước vẻ thân mật của Thanh Xuân. Nàng hiểu tôi vẫn còn chưa tin vào hết thành ý, nên vội phân trần, nàng đại diện cho nhóm nói lời xin lỗi:[br">-Bảo Xuyên! sau cuộc hỗn chiến hôm qua tụi tui nhận thấy rằng mình bậy, mình sai, mình...tôi, tôi không biết nói sao, chỉ mong nhóm các bạn bỏ qua sự ấu trĩ của nhóm chúng tôi, tôi muốn năm cuối cấp này sát cánh cùng các bạn vượt qua những thử thách của thi cử, chúng mình lại bên nhau, chúng mình hãy trao nhau những kỷ niệm đẹp nhất. Bạn đồng ý chứ?[br"> [br">Kim Ánh sẵn giọng tiếp:[br">-Hôm qua cũng là một kỷ niệm đẹp, không oánh nhau sau thành tỉ mụi.[br">-Trời đất! Thu Thảo lắc đầu - chuyện xấu hổ vậy mi phô ra làm chi? Rồi Thảo cười, nụ cười khá thân thiện - Bảo Xuyên, hôm qua tụi tui có nói gì mếch lòng bạn, mong bạn đừng chấp nha...chúng tôi muốn gia nhập nhóm các bạn...chúng tôi đã ngán việc đội sổ cuối năm rồi...chúng tôi nghĩ là mình có thể học nhóm cùng tiến, cùng lên...Bảo Xuyên...[br"> [br">Khoé mắt tôi chợt ươn ướt. Tôi xúc động nhìn khắp lượt bạn bè mình. Tôi muốn nói điều gì nhưng môi chỉ mấp máy, niềm vui khẽ rung nhẹ trong tim. Tôi gật đầu thoả thuận thay cho một lời đáp.

Cánh cổng thời gian không bao giờ đóng lại. Thấm thoát mà kỳ thi gần kề...nháy mắt mà kỳ thi trôi qua...mọi việc thảy tốt đẹp, lớp tôi đều đậu với tỉ lệ 99%. Mười hai năm đèn sách thật không uổng công chút nào, đời học sinh như chiếc lá lìa cành, đời học sinh như những cánh chim non sắp bay vào vùng trời giông tố...Khi con ve gọi hè báo hiệu một mùa sang, khi cánh phượng hồng rụng rơi tơi tả...phải chăng mùa chia tay lại đến![br">Tôi lắng tai nghe con ve sầu cất giọng hát biệt ly. Quang cảnh trước mắt tôi biết bao nhiêu lệ, khi nhìn thấy từng đôi, từng nhóm quây quần nhau trong hồi chuông cuối cùng của niên học, và mọi thứ đều chấm dứt bằng mấy chuỗi hẹn thề.[br">Hôm ấy nhằm ngay cuối tuần, cả nhóm có dịp họp lại tại nhà Du.[br">-Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm. Nhã Phương hùng hồn bảo.[br">-Việc gì? Kim Ánh giả nai hỏi.[br">Thanh Thuỷ nhăn mặt:[br">-Còn việc gì nữa ngoài việc lãnh cái bằng tốt nghiệp, buổi sinh nhật Bảo Xuyên, và tiệc chia tay Thanh Du.[br">Tôi thoáng buồn khi nghĩ tới việc phải xa Du, chàng đi tìm tương lai ở một nơi rất xa, một nơi hoàn toàn không có tôi. Kỷ niệm tuổi học trò, thời yêu đương vụng dại, những buổi hẹn hò, những chiều bè bạn, và quan trọng nhất là bóng hình tôi...không biết chàng có mang theo trong hành trang tuổi mộng của mình hay không? Bất chợt cõi lòng đầy rối rắm, trái tim tôi như có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt. Cuộc đời là vô vàn ẩn số, lời giải chỉ nằm ở ngày mai, mà ngày mai là tháng ngày ly biệt.[br">-Sinh nhật Xuyên lần này định tổ chức ở đâu?[br">Giọng Du trầm ấm làm cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Khi tôi ngẩng đầu lên đã chạm ngay tia nhìn trìu mến đầy tha thiết ở Du. Tôi cười đáp, ánh nhìn dành cho chàng cũng thiết tha:[br">-Tuỳ mọi người quyết định![br">-Vậy sao được? Thanh Xuân nhún vai - Một năm chỉ có một ngày thôi, nên làm sao cho thật ý nghĩa.[br">-Phải đấy, Xuyên nên làm chủ chuyện này. Thu Thảo lên tiếng[br">-Cảm ơn hảo ý của các bạn, nhưng giờ phút này ai quyết định cũng được mà.[br">Tôi đáp mà không cần do dự. Nhã Phương đề nghị:[br">-Theo Phương mình cứ chọn đồi sim, ở đó dù sau cũng gần gũi với nhóm chúng mình, vừa là tiệc chia tay, vừa là buổi picnic đầy hứa hẹn.[br">Thanh Khoa gật gù:[br">-Hay đấy![br">Và nguyên nhóm tán đồng:[br">-Khá lý tưởng![br">******[br"> [br">Bầu trời ban đêm đầy sao, gió thổi trên cao lồng lộng, khung cảnh chỉ một màu tím dày đặc. Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng tỏ, chiếu lung linh, làm đồi sim như bừng trong sắc hạ.[br"> [br">Nhuốm lửa bằng lá khô, và mấy khúc củi vụn, một buổi tiệc sinh nhật đơn sơ, nhỏ nhoi nhưng ý nghĩa thật sự thì to tát vô cùng.[br"> [br">Nhã Phương đưa tay quẹt mồ hôi trán, không riêng gì Phương mọi người ai cũng tất bật, kẻ dọn chỗ, người dọn nâm, thực phẩm vẫn là tự tay mình chế biến. Mùi thịt nướng, khoai nướng, tôm hùm nướng thơm phưng phức, thức uống lại là rượu champage. Rượu do Thu Thảo lấy ở nhà mang làm quà tặng. Lúc đầu tôi có hơi ái ngại, tôi không thích, tôi phản đối việc dùng rượu, tôi không muốn cả nhóm chúng tôi chưa chi đã tập tành những trò của người lớn...Nhưng nhỏ Thanh Thuỷ theo tư tưởng phóng khoáng cho rằng uống rượu chỉ để đánh dấu một chặng đường tuổi nhỏ, uống rượu vì cuộc vui trước mắt, rồi sau đêm nay tất cả sẽ như chim bay ngàn hướng, hãy say lên một chút để đời còn tí men, trong phút giây tương ngộ rượu trở thành tri kỷ, nổi hứng nhỏ còn ngâm cả mấy vần thi của Lý Bạch làm dẫn chứng, cuối cùng đi đến kết luận uống rượu hoàn toàn không phải việc xấu. Đám con trai vỗ tay cho lời Thuỷ chí lý, tôi thấy mình cũng có chút thủ cụ, nên nghiêm túc bảo:[br">-Nhưng chỉ nhấp môi thôi đó nhé![br">-Ừ, hôm nay là sinh nhật của mi, mày nói sao tao nghe vậy? Thuỷ nheo mắt[br"> [br">Kim Ánh lên tiếng nhắc:[br">-Thôi thắp nến cầu nguyện đi chứ? ở đó mà dông dài hoài. Qua giờ linh thì không hay lắm![br">-Mấy bà sao hay có màn tin dị đoan.[br"> [br">Hoàng Triều lắc đầu phê phán, anh chàng định nói gì thêm thì bắt gặp Thanh Thuỷ đang lừơm mình, đành im re, mặc tình Thuỷ a dua theo Ánh:[br">-Thổi không đúng giờ điều ước chẳng linh đâu?[br"> [br">Tôi liền hỏi cắt cớ:[br">-Thế theo mi phải thổi giờ nào mới đúng?[br">-Ờ thì...Thanh Thuỷ không biết trả lời sao, đang lúng túng bỗng Nhã Phương thấy vậy vội ra tay nghĩa hiệp cứu bồ -Muốn thổi giờ nào, khấn nguyện giờ nào đều được, nhưng tốt hơn hết thì giờ này là thích hợp.[br">-Huề vốn! Tôi cười nụ[br">-Thổi nến đi Xuyên rồi nhập tiệc - Du tế nhị pha trò - hình như chiếc bánh kem năm nay to hơn năm ngoái nhỉ![br"> [br">Tôi nhăn mặt ngúyt yêu Du:[br">-Làm như người ta háo ăn lắm vậy?[br"> [br">Như để phụ hoạ thêm cho lời nói, Thanh Khoa ôm bụng than:[br">-Tôi đói lắm rồi![br"> [br">Cả bọn đều lăn ra cười.[br">-Còn buổi tiệc đưa tiễn Du nữa, mày tha hồ ăn, đồ con ma đói. Hoàng Triều rủa bạn.[br">-Mấy người toàn bọn xấu. Du khi không làm mặt giận - tôi còn ở đây sờ sờ mà mấy người ai cũng muốn tôi đi hết vậy? Có phải mấy người đã chán tôi rồi không?[br">-Không! không ai chán Du cả! Tôi nói, rồi đan hai tay vào nhau khẽ ước nguyện. (lời nguyện ước chỉ mỗi câu "Mong Du sớm quay về! Mong sớm được gặp lại Du! chàng trai có răng khểnh đáng yêu...Mối tình đầu tiên..."lời nguyện giản đơn, thầm kín...thầm kín đến tận đáy vực của lòng thành)[br"> [br">Mười chín ngọn nến hồng đang chờ tôi thổi, tôi chưa kịp thổi, một cơn gió vô tình ghé ngang làm tắt hết. Thiệt buồn cười![br"> [br">Các nữ thì hát bài ca sinh nhật, các nam bắn pháo hoa lên trời, bầu trời chợt thay áo mới, chiếc áo đủ màu chiếc áo rực rỡ.[br"> [br">******[br"> [br">Buổi lễ phát bằng thật rộn rịp, ai cũng trong tâm trạng nửa buồn, nửa vui. Buồn vì cái thời áo trắng qua mau, vui vì mình sắp trở thành người lớn. Trên bục gỗ thầy Trí Thanh đọc tên hết lượt chúng tôi, với một số bạn lớp khác, và thầy hiệu trưởng lên trao quà, trao bằng, thầy còn ôm hôn, xiết chặt tay mỗi đứa chúng tôi chúc thành công, chúc tương lai sáng lạng. Thầy cười thoả nguyện, ánh mắt quyến luyến của thầy nhìn chúng tôi giống một người cha không muốn xa rời đứa con nhỏ. Đứa con nhỏ bước vào đời với những ưu tư thời mới lớn...[br"> [br">Buổi lễ kết thúc bằng một bài hát do nhóm chúng tôi thể hiện. Bài hát " Tình thơ" của nhạc sĩ Hoài An.[br"> [br">Bài hát nhẹ nhàng, thâm trầm, giọng hát ngọt ngào, trong trẻo, giữa mênh mông sắc thắm, giữa mênh mông trời mây, giữa hàng trăm học viên, thầy cô, phụ huynh...bài hát làm nổi bật một thời.[br"> [br">"Hàng ghế đá xanh tàn cây góc sân trường[br">Hành lang ấy xa dần xa bước chân người[br">Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng[br">Những ước mơ hồng,[br">ngày tháng chờ mong[br"> [br">Dòng lưu bút chưa kịp ghi đã ướt nhoà[br">Nhành hoa thắm chưa kịp trao tay một lần[br">Kỷ niệm đó trong chiều mưa tan trường[br">hai đứa chung trường nghe sao vấn vương[br"> [br">...Bao yêu thương trong ta tìm về[br">một thoáng trường xưa đã nghe thời gian thoi đưa[br">Nghe bâng khuâng ngu ngơ một thời[br">Tìm bước ngày xưa ướt mưa người còn đâu nữa[br"> [br">Ai thương ai, quên ai giận hờn[br">Buồn cánh phượng rơi khi ta chờ người không tới[br">Cho hôm nay miên man bồi hồi[br">Nhặt lá vàng mơ khi xưa một mối tình thơ..."[br"> [br">Mặc dù chúng tôi chưa ghi lại lưu bút, hay trao tặng một nhành hoa, nhưng nhóm chúng tôi lại có những điều ước, lại có những hứa hẹn. Dù chúng tôi có rời xa mái trường này, dù kỷ niệm nơi đây mỗi ngày đều vương vấn, chúng tôi tin nhịp điệu của con tim mình vẫn đập chung một nhịp. Dù cho biết bao mùa phượng rơi, dù cho năm tháng chưa trả người về, thì tôi cô nữ sinh ngày nào vẫn ở đây chờ mong ngày người đến.[br"> [br">Cuối cùng dành hết cho hoài niệm. Tuổi học trò đã từ bỏ chúng tôi mãi mãi.

Bóng hoàng hôn từ từ khuất sau rặng cây dừa, những tia nắng nhợt nhạt cuối ngày cũng núp vào trong mây. Biệt thự nhà họ Dương đang đắm chìm theo tiếng nhạc. Buổi tiệc tiễn đưa được gia đình Du tổ chức long trọng. Khách khứa ngoài họ hàng nội ngoại, còn có lũ quỷ chúng tôi tham dự.[br">Mọi người đều ăn mặc lịch sự, những bộ âu phục, những chiếc váy xoè...mọi người rực rỡ, trẻ trung. Trông ai cũng chững chạc, và rất trưởng thành. Tôi cũng diện một chiếc robe tay dài màu hồng phấn, có viền những cánh hoa đỏ chói bên dưới áo, mái tóc xoã dài, có trang điểm tí tẹo mà khi nghía mình trong gương, cảm giác mình như một người nào khác.[br">-Nhà Du hoành tráng quá, ta cứ ngỡ mình lạc vào cung đình thời Napoleon không à?[br">Thanh Thuỷ buột miệng khen, sau khi đi một vòng quanh ngôi nhà, ngẫu hứng nàng thổi phồng mọi thứ, từ bồn nước, vườn hoa, những hoa văn được khắc khéo léo trên đá hoa cương, rèm cửa tươi mát, vật dụng vừa cổ vừa tân...ngôi biệt thự sáng sủa, thích nhất là có bể bơi sau nhà...Lời Thanh Thuỷ làm Nhã Phương cũng xuýt xoa:[br">-Cậu ấy là con một, chắc được cưng chìêu lắm nhỉ?[br">-Khỏi nói rồi! Thanh Thuỷ chợt ước ao - ai mà về làm dâu nhà này chắc tốt phước lắm ? khỏi sợ cảnh em chồng hà hiếp, khỏi phải lo dậy sớm thức khuya lo cơm nước mỗi ngày, cuộc sống cứ như bà hoàng trong mấy câu truyện cổ An_dec_xan.[br">-Còn ai có đủ tư cách hơn thế![br">Biết họ ám chỉ mình, tôi chỉ cười chửa thẹn, vừa lúc Thanh Khoa tiến lại, một tay chàng để sau lưng, một tay chìa ra với Phương:[br">-Cát hạ mời tiểu thư nhảy một bản.[br">Hoàng Triều cũng bắt chước Khoa, cung kính mời Thuỷ. Hai cô nàng vờ e lệ, khép nép, cử chỉ ngượng ngịu, khiến tôi phải đưa tay phác vào vai mỗi đứa mỗi cái đánh yêu:[br">-Đi lẹ đi hai cô nương, thấy tụi bây giả bộ thục nữ mà ta lạnh cả sống lưng.[br">Hai nhỏ không hẹn mà "xì" một hơi dài, hết còn lưỡng lự, cặp vội tay chàng, ném tia nhìn tinh nghịch vào tôi, rồi sãi những bước chân dài gây nhiều sự chú ý cho những cặp đôi khiêu vũ gần đó.[br">Kim Ánh thoáng thở dài:[br">-Ai cũng là tiên đồng, ngọc nữ, ai cũng có đôi, có cặp, ngưỡng mộ quá đi thôi.[br">Thanh Xuân an ủi bạn:[br">-Nghe mi than sao tao xót quá. Đừng có buồn ở giảng đường đại học còn khối kẻ chờ mày.[br">-Chưa gì mà đã sợ ế rồi hả bà? Thu Thảo bông đùa - đứng gần mi không khéo lại ê cả mặt.[br">Kim Ánh phì cười:[br">-Tao không ngại chuyện có nhiều bạn trai, nhưng tao sợ vớ phải mấy tay bốn mắt.[br">Thanh Xuân chau mày:[br">-Sao kỳ cục vậy?[br">-Thì tại ở nhà có một anh bốn mắt đủ gây phiền rồi...thêm một anh nữa chắc tao điên mất.[br">Thu Thảo đang nhâm nhi ly nước trái cây, nghe Ánh nói mà cười sặc sụa thiệt chẳng ý tứ chút nào.[br">Đám đông bên ngoài vẫn vô tư quay cuồng, tôi thấy Thanh Thuỷ nhảy nhót rất điệu nghệ, bên cạnh Hoàng Triều phối hợp rất ăn ý, chỉ tội cho Nhã Phương cử nhảy trật nhịp, thành thử mũi giày cao gót cứ nện vào chân Thanh Khoa, làm anh chàng nhăn nhó, khuôn mặt xinh trai giờ nghiễm nhiên xấu tệ. Và từ trong giữa đám đông tôi chạm ngay ánh mắt của Thanh Du.[br">Thanh Du vẹt đám đông xuất hiện trước mặt tôi cười duyên, vẫn nụ cười lộ chiếc răng khểnh, thiệt đáng ghét, và cũng thiệt dễ ưa, không hiểu sao tay tôi đã nằm gọn trong tay chàng, không hiểu sao chàng cứ nhìn tôi không thôi, tôi bị ánh nhìn chàng thôi miên, tôi biết mình không thể làm được điều gì khác hơn là cúi đầu yên lặng đợi...Vâng, tôi đang đợi, đợi chàng chủ động đưa tôi đi, có thể chúng tôi cần có một cuộc nói chuyện riêng, và chàng dường như hiểu được sự đợi chờ của tôi, nên giọng chàng thỏ thẻ:[br">-Du mời Xuyên một bản![br">Máy nhạc đã chuyển sang bài nhạc khác, bản Titanic êm dịu, một chuyện tình đẹp trên một chuyến tàu, chuyến tàu định mệnh...tôi ngập ngừng:[br">-Xuyên...xuyên...không biết khiêu vũ.[br">-Yên tâm, Du sẽ dìu Xuyên.[br">Ba nhỏ bạn cười khúc khích, tụi nó ngó lơ sang hướng khác, mặc chúng tôi tự nhiên biểu đạt tình cảm. Tôi có phần hơi thẹn, dạo gần đây tôi hay mắc cỡ, không hiểu sao tôi cứ ngại ngùng khi đối diện Du. Ngày xưa, ngày xưa thì đâu có thế. Tôi chậm rãi bước theo chàng.[br">Chúng tôi nhảy, từng bước chân di chuyển, có bước nhịp nhàng, có bước loạn xà ngầu, có khi còn dẫm trúng chân chàng, nhưng Du không tỏ vẻ gì là cau có, chàng vẫn bình tĩnh dìu tôi, tôi lại là đứa tiếp thu tốt, phút chốc mà mọi bước nhảy đều tốt đẹp.[br">Du đưa tôi ra vườn hoa, gió đêm thổi lành lạnh, mát rượi, phả vào mặt, đong đưa chiếc áo, gió mơn trớn thịt da, và vuốt ve mái tóc, gió làm tôi run rẫy nép bên chàng. Đặc biệt bầu trời hôm nay thiếu trăng, vắng cả sao, chỉ có đôi chúng tôi lại tiếp tục dìu nhau theo điệu nhạc, hai con tim đồng nhịp, hai tia mắt giao tình, lời Du cứ thầm thì bên tai (thú thật đêm ấy Du nói chuyện khá lãng mạn, đến nổi tâm hồn tôi hoàn toàn bị xao động, con người tôi hoàn toàn chao đảo, và tình yêu đã chuốt vào tôi những giây phút suy tư đầu đời.)[br">-Ngày mai Du rời quê hương, Du sẽ nhớ Xuyên lắm! Còn Xuyên...? không biết Xuyên có nghĩ gì tới một kẻ sắp tha hương này không?[br">-Du cứ suy nghĩ lung tung. Tôi cúi thấp đầu vờ không hiểu, tôi lái đề tài sang hướng khác - vừơn hoa nhà Du có nhiều loài hoa lạ quá...[br">-Xuyên! chàng gọi, chàng vẫn giữ nguyên ý định nói những câu khiến tôi ngại, tôi đỏ mặt, tôi thẹn - Xa Xuyên chắc Du chẳng thể nào vui vẻ nổi. Nhưng Du sẽ kiên trì cho tới lúc về, Du sẽ nổ lực vì ngày mai, vì Xuyên, và vì tất cả...Ngày Du trở về, Du sẽ sang nhà tìm Xuyên, tới chừng đó Xuyên đừng vội lánh mặt Du nha.[br">-Không có lý do gì để từ chối Du cả - Tôi cười buồn, cảm giác hạnh phúc khiến tôi sắp khóc. Đáng lẽ tôi phải dành cho chàng nhiều sự hứa hẹn, đằng này tôi lại nói những câu dối lòng, thiệt đau - bạn lâu ngày gặp lại là chuyện tốt chứ sao, không chừng lúc ấy Du còn mang thêm cả cô vợ về nữa.[br">-Xuyên! chàng bực dọc - Lúc nào Xuyên cũng vậy, dạo này hình như Xuyên cứ lãng tránh Du, nếu biết trước tình cảm dễ dàng thay đổi như vậy, thì ngày xưa sao cứ phải lòng nhau, những lá thư học trò, những lời yêu học trò...chẳng lẽ Xuyên không có chút lưu luyến gì sao?[br">-Không, Xuyên làm sao có thể quên được tháng ngày hoa mộng ấy, làm sao quên được cậu lớp trưởng luôn giúp đỡ Xuyên trong học tập. Xuyên sợ mình không xứng với Du - tôi căng thẳng đầu óc, tôi thốt ra toàn điều ấu trĩ - Xuyên sợ hình bóng mình sẽ nhạt mờ trong mắt Du, rồi khung cảnh xa hoa bên đất khách cám dỗ Du, Du lại sẽ quên Xuyên, Xuyên sợ...sợ mình sẽ không chịu được nếu như Du lãng quên...[br">-Xuyên nghĩ Du tệ như thế ư? Xuyên ghép Du chung với bọn người tham sang? Xuyên cho rằng Du tệ đến nổi phải đi lừa gạt tình cảm của người mình thương mến à?[br">Chàng phẫn uất nói, phẫn uất la, phẫn uất hét, chàng ít nhiều cũng bị lời nói tôi làm đau khổ. Tôi thấy chàng như vậy lại hối hận, vô thức tay tôi bá lấy cổ chàng, vô thức chân tôi nhón cao, vô thức môi tôi chạm vào môi chàng rất tự nhiên (tôi không ngờ tình cảm mình có lúc lại mãnh liệt như thế. Tôi đã quên mất vẻ thanh cao, nên để ái tình chiếm ngự) sự việc diễn ra quá bất ngờ, lời nói của Du đã bị nụ hôn tôi ngăn lại, Du nhìn tôi ngỡ ngàng, chàng không tin tôi lại có thể chủ động trong việc này, chàng kiễng chân, chàng khoanh tay, chàng ngẩn người, nhìn và chỉ biết nhìn, nhìn đắm đuối, nhìn chết trân, tình yêu vẽ ra những vòng mơ hồ.[br">-Xuyên, em...em...em thật là...[br">-Không, không phải thế? anh đừng nghĩ lung tung. Tôi lắc đầu, vội vã lắc đầu - em thật bứt rứt khi nghĩ xấu về anh, em xin lỗi...xin lỗi về tất cả, em đã tin anh, em cũng chịu thua anh - mắt tôi bắt đầu ươn ướt - cho em vay anh một mối tình được không? nhưng chắc không phải là bây giờ...[br">-Em cứ vòng vo mãi. Du gắt - Điều anh cần thiết, điều anh muốn biết hơn hết thảy " trong lòng em có khoảng trống nào dành riêng anh không?"[br"> [br">Câu hỏi như một đòn tâm lý đốn ngã tôi, tôi chới với, tôi loạng choạng thụt lùi về sau, lùi mãi, lùi mãi, cho đến khi không còn thụt lùi được nữa. Bể bơi nhà chàng đã cản bước chân tthi. Còn chàng thì không ngừng tiến tới, tiến tới, chàng dồn tôi vào thế kẹt.[br">-Nào, em nói đi, anh muốn nghe lời nói thật lòng từ môi em.[br"> [br">Môi tôi run run, toàn thân tôi run run, ánh nhìn căng tràn xúc động, tôi nói bằng giọng rất buồn:[br">-Nếu em nói "em yêu anh", "em cần anh" thì quả thật rất thô thiển. Nếu em trao anh lời hẹn ước điều ấy phải chăng là rất sớm, em muốn anh chuyên tâm học hành, em nhiều lúc rất mong mỏi anh ở lại, anh không đi đâu cả...em xấu hổ vì mình lúc ấy thật ích kỷ, nhưng em không thể nào ích kỷ - tôi càng nói, càng rối - vì thế tạm thời cứ hãy dành cho nhau một tình bạn tốt đẹp có phải hơn không?[br">-Anh không thích, anh chỉ muốn em xem anh là người yêu, anh chỉ muốn có người để hy vọng, có người để viết thư tâm tình, và...ngược lại nếu em yêu cầu anh đừng rời xa em, anh...sẽ không đi đâu cả.[br">-Không, tuyệt đối là không được.[br">-Tại sao? em được quyền làm như thế cơ mà?[br">-Không...em không thể để tương lai anh mai một, em không muốn trở thành người ích kỵ[br">-Tình yêu luôn luôn ích kỷ. Chàng hét, rồi giọng lắng xuống bằng một câu hỏi tế nhị - Nếu anh đi du học, em có chờ anh không?[br"> [br">Tôi bỗng phát cáu:[br">-Chờ! chờ! chờ! lúc nào em cũng sẵn lòng chờ. Tôi chợt dịu dàng - hành động vô ý thức lúc nãy của em chưa đủ mình chứng à?[br"> [br">Du tự tát mặt mình:[br">-Anh bậy thật, xin lỗi![br"> [br">Tôi gạt tay chàng xuống, chàng xiết chặt tôi vào lòng. (Giờ đây tôi mới hiểu tình yêu mang bộ mặt thế nào? có lẽ ngày hôm qua tôi hẳn còn bé, nhưng...đó là chuyện hôm qua...còn hôm nay lại khác...)

Sân bay sáng nay nắng chói chang, hàng cây xanh mướt như ngọc cứ trải dài con đường. Dòng người hối hả, tất bật, ngược xuôi, đi ngang qua là nhiều cuộc chia ly đẫm lệ. Tôi đi bên chàng (Đặc biệt chỉ có tôi và gia đình chàng, còn tụi bạn sau đợt thi, còn phải lo chuẩn bị cho những dự tính mới, nên ai cũng cáo lỗi bận việc, mà tôi hiểu ở họ cố ý để chúng tôi có thời gian bên nhau, tránh làm kỳ đà cản mũi, kể ra họ cũng khá là tâm lý)[br">Tôi nhìn Du dặn dò:[br">-Anh qua bên đó nhớ viết thư về báo bình an nha.[br">-Ừ, tất nhiên rồi. Nắm thật chặt tay tôi, chàng lấy từ túi áo ra một vật. Ồ, một món quà kỷ niệm, chàng khẽ háy mắt với tôi - Thứ này tặng riêng em, bao giờ em cảm thấy cần có anh nhất...khi nào em nhớ về anh nhiều nhất...món quà này sẽ lại mang anh về bên em.[br">Nghe Du nói, tôi cảm giác chia ly không là mãi mãi, tôi hoàn toàn an tâm về chàng, có thể nói tôi đặt trọn lòng tin nơi chàng.[br">-Ai bảo là em sẽ nhớ anh. Tôi nguýt yêu Du: Không đời nào![br">Đang đi, Du khẽ xoay người tôi trực diện chàng, anh hôn chót mũi, ánh nhìn nồng nàn, Du cười vui:[br">-Cô bé ơi, cô bé không nhớ tôi mà nhớ tới chàng nào là không xong đâu đấy, tôi ghen dữ lắm.[br">Chúng tôi đã đứng trước cánh cửa dẫn tới phòng cách ly, ba má chàng lo đi làm thủ tục cuối cùng cho việc xuất cảnh, trong lúc đợi chờ, chúng tôi chỉ nhìn nhau yên lặng, đến khi mà tiếng loa phát thanh cho biết chuyến bay sắp khởi hành, tôi hiểu cuộc chia tay đã vào hồi kết. Tôi dằn lòng, tránh không để tiếng nức thoát ra ngoài cuống họng, tôi cố làm ra vẻ tươi tỉnh, tôi cố giữ vẻ bình thản, tôi muốn chàng ra đi mà không phải buồn.[br">-Anh có thể vào trong được rồi đó![br">Chàng cắn chặt vành môi, ít giây sau chàng mới tiếp:[br">-Chuyến đi lần này anh có cảm tưởng dài vô tận. Xuyên ơi, anh không nỡ xa em, xa ngày xanh tuổi mộng, xa khung trời áo trắng và nhóm bạn dễ thương, xa...[br">Tôi nghẹn ngào cắt ngang lời Du:[br">-Đừng như thế! nhớ trở về thăm trường, em đợi anh ở đấy.[br">Không để chàng có thêm phút nào lưu luyến, tôi quay mặt bỏ chạy, chạy thoát thân ra khỏi chốn ồn ào, chạy như một kẻ vô tình, chạy để mà không thấy biệt ly là khổ đau...Có lẽ Du cũng thấu hiểu cái tâm trạng thảm sầu, cái sự chịu đựng đè nén, nên chàng không buông giọng đuổi theo. Chắc gì chàng sẽ nghe thấy tiếng thét của tôi khi chiếc máy bay cất cánh. Vâng, tôi chạy dọc theo hàng rào, tay tôi vẫy, tay tôi làm loa...tôi gọi tên chàng với câu chúc "nổ lực" và "cố gắng". Chiếc máy bay giờ chỉ vỏn vẹn là chấm đen tan vào làn mây mỏng, mất hút.[br">Về nhà, khép chặt cửa phòng, tôi ngồi xuống mép giường, tay run run, tôi mở vội món quà Du trao. Một cuộn băng casset. Tôi lại chạy bay ra phòng khách, hôm nay cả nhà vắng vẻ, tôi bỏ cuộn băng vào máy, ấn nút Play. Trong máy vang lên điệu nhạc, rồi một giọng hát trẻ...tôi bất ngờ...tiếng Thanh Du đây mà...tôi ôm lấy chiếc máy, tôi xúc động...nước mắt tự lăn tròn...[br">"Ngày về anh mong có em người ơi[br">Ngày về ta xây hạnh phúc tuyệt vời[br">Và dòng sông đó nơi ta hằng ước mơ[br">Kỷ niệm ngày thơ cho em trọn đời thương nhớ![br">Ngày về anh mong có em người ơi[br">Ngày về yêu thương như mây cuối trời[br">Này người yêu hỡi nếu anh tìm đến tôi[br">Thì đừng quên nhau, dĩ vãng dấu yêu chưa rời..."[br">Lời hứa, đây chính thật lời hứa, tôi bâng khuâng nghĩ ngợi, một ca khúc khác làm trống tim tôi đập mạnh, bài " hẹn lòng đi nhé" đủ minh chứng cho nhiều điều mà trái tim chàng muốn nói.[br">"Dù ngàn năm nữa tôi cũng quay trở lại[br">Dù là sương khói,[br">hay chỉ trong giấc mơ của em[br">Một ngàn năm nữa cũng không quên được[br">Nụ cười vừa đắm say[br">đẹp sao lòng nghe ngất ngây[br">Nghe đời như tiếc thương không hay[br">Một ngàn năm nữa tôi sẽ quay trở lại[br">Hẹn lòng đi nhé[br">mãi mãi yêu em thôi, chờ tôi![br">Dù ngàn năm nữa cũng không ngăn được[br">Một ngày được thấy em[br">Còn nghe tình duyên ghé qua[br">đêm ngủ say có em chiêm bao[br">..."[br">Căn phòng giờ đây ngập tràn tiếng nhạc, tiếng hát, giọng Du truyền cảm...nỗi nhớ mông mênh, răng khểnh ơi, nụ cười duyên ơi, thương quá tuổi mười tám ơi...![br">******[br"> [br"> [br">Ngày...tháng...năm (Thư của Du từ Hoa Kỳ gởi về, cánh thư đầu tiên sau một tháng dài đằng đẳng, chậm chạp và nặng nề trôi qua.)[br"> [br">"Xuyên thương![br">Xa em ba mươi ngày, mà tưởng chừng ba mươi cái thế kỷ. Nếu cứ còn xa nhau nữa, chắc lúc về Xuyên sẽ chẳng còn nhận ra anh.[br">Ở bên này một thành phố ít mưa, ít mưa đến nổi anh chẳng thể hình dung được mưa xứ người buồn như thế nào? lúc ấy anh chỉ còn biết nghĩ đến em, nghĩ đến những cơn mưa buồn nơi quê hương, nghĩ đến ngươì con gái yêu mãi một màu tím, nghĩ đến nhóm bạn, nghĩ đến ngôi trường, nghĩ về lời hẹn ước của đôi lứa...anh mãi nghĩ...nghĩ đến cảm giác được hôn đầu tiên, nghĩ đến bản nhạc êm dịu đầu đời...là trái tim anh dao động...anh nhớ em quá chừng...Xuyên ơi![br">Mỗi một ngày trên đất khách là mỗi một ngày buồn tẻ trong đời. Thiên nhiên có đẹp cũng không làm anh thích thú, chắc có lẽ thiên nhiên không đẹp bằng chính em, thiếu vắng bóng hình em, mọi thứ đều không làm anh dễ thở, trái lại cuộc sống rất nặng nề...để có thể khoả lấp sự trống trải, anh vùi đầu vào học, vừa học, vừa làm, anh ngữ với anh không thua gì tiếng bản xứ nước họ...anh đang cố gắng và nổ lực vì em, vì tương lai sau này của cả hai, rồi em sẽ được hạnh phúc Xuyên à, lời hứa danh dự nhất đó...Hãy gắng chờ anh, đợi anh...mong bốn năm...không giết chết nỗi nhớ chúng mình, anh yêu em...yêu em..."[br">Thư chàng viết khá chân tình, lời lẽ trong thư ngọt ngào, cháy bỏng. Du của ngày xưa, và Du của hôm nay viết thư đã tiến bộ rất nhiều. Cầm trên tay lá thư mà tôi không giấu nổi niềm vui. Lá thư dài trên năm trang giấy, bút tích uyển chuyển, nét chữ đẹp như tình yêu đẹp. Đoạn tái bút chàng viết, khiến tôi mắt lệ lưng tròng.[br">"Anh muốn trở về, trở về càng sớm càng tốt. Vì có nhiều đêm vắng vẻ hình bóng em cứ chập chờn trong cơn mê, anh thèm được nghe lại tiếng guốc, được thấy lại tà áo em đong đưa trước gió, anh qua bất chợt đứng tần ngần, em hớp hồn anh bằng một bài thơ...[br">0[br">Xuyên ơi, em chính thực tình yêu của anh..."hẹn lòng đi nhé" để "ngày về" mãi mãi không còn xa...[br">Dương Thanh Du"[br"> [br">Lá thư giờ đã nhoè nhoẹt, lấm lem, tôi khóc cho mối tình đầu thơ mộng trinh nguyên.[br"> [br">Rồi thời gian cứ thoăn thoắt trôi mau, tôi vẫn nhận thư Du thường xuyên, lá thư nào cũng dài, thỉnh thoảng có đôi ba lá ngắn, đôi ba lá vội vã, chàng viết trong những lúc bận rộn, những lúc chật vật, nhưng đại ý trong thư bao giờ cũng là sự nhắn nhủ tình cảm...Tôi đọc đi đọc lại vẫn xúc động không thôi.[br"> [br">Đến năm thứ ba bỗng thư Du dừng đột ngột. Tôi như chú chim non đang bay chợt nhiên mất phương hướng, tâm trạng ủ dột, tâm trạng trờ nên sa sút, và con người gầy đi...thế mà tin người vẫn biền biệt, tôi ngày nhớ đêm trông mõi mòn như cô phụ ngóng tin chồng ngoài biên ải...thần sắc uể oải, và tinh thần cũng thiếu lạc quan, tôi bắt đầu nghi kỵ, tôi sợ chàng đổi thay, giống như người ta vẫn thường hay nói "xa mặt thường cách lòng"[br"> [br">Bốn năm trôi qua, bốn năm trời thương nhớ, tôi học ở giảng đường đại học. Nhớ thương, lưu luyến, không có lúc nào mà tôi không nghĩ về Du, dù những cánh thư không còn bay về nữa.[br"> [br">Đứng giữa sân trường đầy yêu dấu. Kỷ niệm mơ hồ theo cơn mưa đầu mùa hạ kéo về từng đợt gió lạnh. Hoa phượng rụng, và tiếng ve râm ran. Tháng sáu, bây giờ là tháng sáu..."Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt. Trời không mưa anh cũng lạy trời mưa" tôi mỉm cười bâng khuâng...phát giác mình đang kể chuyện trong mưa...tôi mỉm cười ngu ngơ...vì nỗi nhớ đang dâng trào tuyệt vọng...[br"> [br">Trong lúc tưởng chừng mình tuyệt vọng, thì lạ thay một phép màu xuất hiện. Tôi bắt gặp được có một bóng người đứng lặng lẽ dưới tàn me, người đó khoanh tay, lưng tựa vào thân cây. Người ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen...xa xa tôi nhận ra nét thư sinh quen thuộc. Dương Thanh Du![br"> [br">Vâng, chàng trai đang đứng trước mắt tôi là Dương Thanh Du. Tôi không tin lắm, tôi đưa tay dụi mắt nhiều lần...đến khi chàng trai nhoẻn miệng cười lộ chiếc răng khển
Top
View: 3019232
Cùng Chuyên Mục
›› Tiểu Thuyết | Hoài Niệm Tuổi Mười Tám
• 2013-04-20 / 23:51:22
›› [Tiểu Thuyết] Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao - Phần 3
• 2013-04-12 / 00:59:41
›› [Tiểu Thuyết] Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao - Phần 2
• 2013-04-12 / 00:58:37
›› [Tiểu Thuyết] Ngôi Nhà Có Cái Cổng Cao Cao - Phần 1
• 2013-04-12 / 00:57:10
›› [Tiểu Thuyết] Tuyết rơi mùa hè (Cực Hay)
• 2013-04-12 / 00:55:01
›› [Tiểu Thuyết] Vì Sao Đông Ấm(Full)
• 2013-04-12 / 00:52:10
›› [Tiểu Thuyết] Vì Sao Hạ Mát(Full)
• 2013-04-12 / 00:51:07
12345»
Danh sách từ khóa
tuyen tap tho cho dem noel
tai tin nhan noel 2014
loi chuc hay nhat cho dem noel
loi chuc giang sinh cho nguoi yeu
nhung loi chuc y nghia nhat cho dem giang sinh
tin nhan mung giang sinh
tin nhan giang sinh dep
tin nhan sms chuc giang sinh
sms giang sinh 2014 moi nhat
tinh nhan hinh noel 2014
1234...91011»
SEO : Bạn đến từ :
1/199/3019232
U-ON
xem anh chup len
wap hay nhat | anh sex gai viet | wap hay | tim loi bai hat | wap giai tri shock | anh gai xinh | anh chup len | anh sexy nude | truyen it | sms8-3.wen.ru
game android | game mobile | sms chuc ngu ngon | anh chup len
kho game