[ten]truyen teen | Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi[/ten][info] Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi Tác Giả : nh0cyabu Nguồn: Zing Forum CHAP 1 : (Shiho Miyano) Máu và nước mắt Shiho cảm thấy đau, viên đạn nằm trong ổ bụng, có lẽ đã xuyên qua một bộ phận nào đó. Máu vẫn chảy ồ ạt, thấm qua cả chiếc áo sơ-mi trắng mà Shinichi cởi ra để băng bó cho cô. Chàng thám tử bế cô trên tay, lưng cõng Ran, cố gắng chạy từng bước nặng nhọc xuống chỗ tàu thoát hiểm. Lửa bao vây tứ phía, hơi nóng hừng hực phả vào mặt Shinichi. Mồ hôi của cậu nhỏ giọt lên gương mặt xinh đẹp của cô. Máu cô đẫm trên bờ ngực cậu. Ran đã ngất xỉu, đang ngủ yên bình trên lưng cậu, mà không biết rằng, giấc ngủ đó được đổi lấy bằng 2 viên đạn trên người Shiho. Shiho không biết tại sao, khi Chianty chĩa súng vào cô ấy, không một giây suy nghĩ, cô nhào ra đỡ. Bây giờ, nằm gọn trong lòng cậu, nhìn nét mặt thanh thản của Ran, cô mỉm cười yếu ớt, và hiểu lí do. Vì cô ấy giống nee-chan. Vì cô ấy từng cứu cô. Vì cô ấy là người Shinichi Kudou yêu. Vì cô ấy....là người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho anh. Shiho nhìn Shinichi dịu dàng, đau đớn. Vì tôi yêu anh. Nên tôi chỉ cần anh hạnh phúc.... Shinichi đã đến được thuyền cứu hộ. Chết tiệt. Thuyền chỉ giành cho 2 người. Không chần chừ, Shinichi bế cô đặt lên thuyền, sau đó nhẹ nhàng để Ran vào chỗ còn lại. Nhưng... Đoàng. Một viên đạn xuyên qua cánh tay Shinichi, máu anh bắn vào mặt cô. Cả hai thản thốt quay lại. Korn. Nhanh như cắt, Shiho kéo cánh tay Shinichi, làm anh ngã chúi lên thuyền, rút khẩu súng lục ngang thắt lưng của anh, bắn vào Korn. Gã ngã xuống, một nụ cười độc ác thoáng hiện trên môi. Shiho lập tức hiểu ra. Trước khi Shinichi kịp có phản ứng gì, Shiho nhét vào miệng anh một loại bột trắng trắng. Thuốc ngủ, và có hiệu lực ngay lập tức. Shinichi trợn to đôi mắt nhìn cô, nhưng cô đã đẩy anh xuống thuyền, nằm kế Ran, còn mình thì một tay ôm ngang bụng, bước trở lại. Shiho mím chặt môi, cố nén tiếng bật khóc đau đớn, quỳ xuống bên cạnh con thuyền nhỏ. Cô đưa tay, vuốt nhẹ lên mặt Shinichi-người đang cố gắng khống chế lại cơn buồn ngủ bằng cách cắn môi đến tóe máu. Từng ngón tay run rẩy, chầm chậm, lướt trên khuôn mặt lấm lem đầy máu và mồ hôi của chàng thám tử trẻ. - Shinichi, hãy quên Sherry đi. Quên Ai Haibara đi. Quên cả Shiho Miyano đi Đôi môi Shinichi mấp máy, không thốt ra tiếng, nhưng qua ánh mắt tuyệt vọng ấy, có thể thấy rõ một chữ KHÔNG thét lên trong đau đớn. Cô lắc đầu, qua mái tóc màu nâu đỏ ngắn bết vào mồ hôi trên mặt, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo mê hoặc. Nhìn gương mặt trắng bệch vì mất máu quá nhiều., dưới ánh lửa đỏ đang nhảy múa cuồng loạn phía sau, khiến Shinichi cảm thấy, cô giống như một thiên sứ vừa bị quăng xuống hỏa ngục. - Hãy sống hạnh phúc. Quên Shiho đi. Và cả những điều tớ sắp nói với cậu. Máu từ miệng Shinichi tứa ra, chảy ròng ròng. Nhưng cơn đau đó không bằng một góc nhỏ cơn đau trong tim cậu lúc này. Ngón tay Shiho lướt lên miệng cậu, quệt đi vết máu. Một nụ cười nhợt nhạt, nhưng rất dịu dàng, nở trên đôi môi anh đào xinh xắn, khiến gương mặt cô như sáng bừng lên giữa trời đêm. Shiho nhoài người ra trước, cái đau thốc lên từ bụng,khiến toàn thân cô gần như tê liệt, nhưng ánh mắt xanh biếc của cô vẫn lấp lánh một niềm hạnh phúc kì lạ. Run run, cô đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận rõ rệt bờ môi lạnh ngắt của anh đang giật giật, nhưng không có vẻ phản đối. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má, vị mằn mặn hòa cùng vị tanh tanh của máu, đọng trên đầu lưỡi Shiho. Shinichi muốn nhấc cánh tay lên, muốn chụp lấy cổ cô gái mà kéo xuống, nhưng toàn thân anh không còn chút sức lực nào nữa. Chưa bao giờ anh thấy hận mình đến vậy! Cô nhấc đầu khỏi anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chìm trong sự bàng hoàng, đau xót, lẫn sự tiếc nuối khôn cùng. Cô thì thầm, nhẹ như tiếng gió thoảng, bằng một giọng trầm lắng, vừa buồn bã dịu dàng, vừa sâu lắng tuyệt vọng. - Em yêu anh, Shinichi! Đôi mắt Shinichi dần dần khép lại, không biết Shiho có trông thấy hay không, hai dòng nước mắt đang từ từ lăn dài. Trái tim anh tan vỡ, không phải thành hai mảnh, mà là hàng ngàn mảnh hay thậm chí còn nhiều hơn thế. Chiếc thuyền nhỏ trôi xa dần...xa dần. Chỉ còn một cô gái ở lại, trong biển lửa, nắm chặt nút điều khiển quả bom, không dám buông tay. Lặng lẽ, lặng lẽ... Nhìn hạnh phúc của cô trôi xa. Nhìn tình yêu của tôi trôi xa. Nhưng cô không hề hối hận. Mãi mãi, không-hối-hận. Cô mỉm cười, buông tay. Tiếng quả bom tích tắc bắt đầu nhảy số như điên dại. Shiho gục xuống, trước mắt mờ dần, mờ dần. Và bóng đêm trở lại. CHAP 2: (Shinichi Kudou) Ác mộng Máu. Nước mắt. Bờ môi run run của em đặt lên môi tôi. Rõ ràng rất dịu dàng, rất ngọt ngào...Nhưng sao khiến tim tôi đau đớn như vậy. Tôi biết, tôi sắp mất em. Mà không, chắc chắn là tôi sẽ mất em... Tôi cảm thấy máu đang bật ra trên môi dưới sức ấn của răng, mi mắt nặng trĩu, nhưng vị tanh tanh mặn mặn của máu đã giúp tôi giữ được chút tỉnh táo. Em nhìn tôi, mỉm cười. - Shinichi, hãy quên Sherry. Quên Shiho Miyano. Quên Ai Haibara đi. "KHÔNG", tôi thét lên trong đầu,"Shiho" Nhưng cổ họng tôi rất nóng, ko thể mở miệng được. Tôi muốn níu em lại, nhưng toàn thân tôi tê liệt, ko thể nhúc nhích. "Shiho! Đừng!", tôi gào lên, nhưng tôi biết em ko nghe thấy. Em rời khỏi môi tôi. Máu trên người em đã thấm qua lớp băng trắng tôi quấn bằng áo sơ mi, nhỏ giọt xuống boong thuyền. Gương mặt em tái dại vì đau đớn, mồ hôi chảy bết những sợi tóc màu nâu đỏ vào gương xinh đẹp. Nhưng tại sao...em vẫn mỉm cười? Tại sao...đôi mắt em...lại ánh lên vẻ hạnh phúc đến vậy? - Em yêu anh. Giọng nói dịu dàng, sâu lắng. Chỉ 3 chữ, nhưng khiến tim tôi vỡ nát. Xộc thẳng vào đầu tôi, vọng đi vọng lại không ngừng. Rồi em cắt dây neo, đẩy thuyền tôi ra xa. Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài, không cách nào kềm chế được nữa. *** Hộc...hộc... Như những đêm khác, tôi mở bừng mắt với tấm lưng ướt đẫm. Xung quanh vẫn là màu đen của đêm tối. Đập tay vào trán, tôi cảm nhận lòng bàn tay lạnh ngắt nhưng trán lại rịn đầy những giọt mồ hôi nóng hổi. Không, không chỉ là mồ hôi. Tôi ngồi dậy, với bật chiếc đèn ngủ, luồn tay xuống đệm, lấy ra một bức ảnh đã được ép plastic cẩn thận. Những kỷ niệm xa xưa tràn về, tôi khẽ mỉm cười theo bản năng. Ngón tay miết lên một hình dáng quen thuộc trong tấm ảnh- Đội thám tử nhí lừng lẫy năm nào. Tôi đang đứng tâng bóng ở trung tâm, Genta ngồi lăn ra đất nhai một bịch snack, Ayumi cười đến tít mắt, hai má ửng hồng, Mitsu thì đang vùi đầu vào quyển Kamen Yaiba. Và bên trái, Haibara đứng bắt chéo tay trước ngực, tựa lưng vào thân cây, nhìn tôi với đôi mắt xa xăm, khoé môi khẽ nhếch lên, nhẹ đến mức nếu không để ý kỹ sẽ không thấy. Cô ấy luôn luôn như thế. Lạnh lùng, trầm tĩnh, luôn tiết kiệm nụ cười đến mức tối đa có thể. Shiho, em bảo tôi quên em, nhưng lại không nói tôi biết làm sao để quên? Tôi phải quên em bằng cách nào? Shiho.... Biết rằng không thể nào chợp mắt nữa, tôi rời khỏi giường đến phòng sách. Hi vọng ngài Sherlock Holmes sẽ giúp đôi mắt tôi khép lại. Đó cũng là cách duy nhất tôi truy trì giấc ngủ dở dang của mình suốt hơn 2 năm qua. *** - Shinichi, anh lại ngủ ở phòng sách nữa. -Uhm... Tôi lơ mơ khi nghe giọng nói quen thuộc. Một cái tên bật ra khỏi miệng, rất nhỏ. -Shiho? Tôi không chắc là chủ nhân giọng nói kia có nghe không, nhưng tai tôi thì nghe rất rõ. Hai mắt tôi mở rộng trước khi một cơn giông tố nào đó ụp tới. Nhưng không, cô ấy đã rời khỏi phòng sách từ lúc nào, và có vẻ đang tất bật dưới bếp. - Em đã làm sẵn thức ăn, đợi tý đang hâm lại. Tôi vươn vai, cảm thấy lưng mình nhưng nhức. Hậu quả của việc ngủ gục trên bàn suốt 2 năm. Chẳng trách ai được, tự mình chuốc lấy thôi mà. -Shinichi, nhanh lên! -Uhm. Tôi nhét vội tấm ảnh vào giữa quyển sách, cất vào hộc tủ. Cố gắng vệ sinh buổi sáng thật nhanh, tôi khoác vội chiếc áo sơ-mi trắng, chạy xuống bếp. Trên bàn ăn đã sắp sẵn hai phần sandwich thịt, kèm trứng, cả một tách cafe đen. Tôi ngồi vào bàn với một chút thắc mắc: - Sao em đến sớm vậy? - Hôm nay chúng ta bận rộn cả ngày mà, ko sớm sao được._ Ran mỉm cười, gương mặt thoáng ửng hồng. - Bận rộn?_ Tôi cau mày, phải đến 5 lục lọi giữa mớ vụ án và hình ảnh lẫn lộn, tôi mới nhớ ra việc bận rộn này là gì. Ran thở dài, gương mặt thoáng chút thất vọng, nhìn tôi chăm chăm. Một nụ cười hối lỗi chính là liều thuốc tốt nhất lúc này. - Anh nhớ rồi. Đi mua nhẫn kết hôn, và chọn áo cưới chứ gì. Nét mặt Ran bừng sáng, cô gật đầu, vui vẻ lên kế hoạch: - Chút ta sẽ tới cửa hàng đá quý ở khu thương mại Haido, Sonoko có giới thiệu cho em 1 chỗ quen biết. Nhân tiện chúng ta có thể đi mua sắm loanh quanh trong khu thương mại,em muốn xem trước vài bộ trang trí nội thất... Tôi đáp lại vẻ hào hứng của Ran bằng nụ cười quen thuộc, cắm cúi giải quyết cho xong phần sáng của mình trong một tâm trạng nặng nề. ...2 năm. Em đã ra đi 2 năm. Tôi đã cố gắng hoàn thành một phần di nguyện của em. Tôi đã cố gắng sống thật hạnh phúc. Mỗi ngày, Ran đến chuẩn bị bữa sáng cho tôi với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng khắc vào mắt tôi lúc đó lại là cái nhếch môi rất khẽ của em. Tôi nắm tay Ran đi trên những con phố dài từ nhà đến sở làm, bàn tay ấm áp và mềm mại. Nhưng cảm giác luồn qua từng ngón tay tôi lúc đó, lại lành lạnh, man mát. Bàn tay trẻ thơ ngày nào tôi đã nắm chặt trong cơn chạy trốn hoảng loạn. Tôi nhìn vào đôi mắt nâu dịu dàng của Ran, lấp lánh những tia nắng hạnh phúc. Đôi mắt em xanh biếc lạnh lùng, nửa thờ ơ nửa sâu sắc, ánh mắt luôn khao khát một bờ vai nương tựa, ánh mắt luôn khao khát một tia hạnh phúc dù mỏng manh. Hạnh phúc... Cuối cùng, sau 2 năm, Ran cũng đề cập đến việc kết hôn. Một tháng trước, chúng tôi đính hôn. Tuần sau, chúng tôi chính thức cử hành hôn lễ. Nhìn gương mặt hớn hở của Ran, tôi thầm thở dài. Shiho, đây chính là hạnh phúc mà em muốn, phải ko? Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi CHAP 3: (Gin) Trở về (Thằng cha trong này là Gin nha) Tiếng động vang lên từ phòng bên cạnh, tôi biết em lại giật mình thức giấc. Nhìn đồng hồ, 3:10 Sáng. Tôi bước xuống bếp, pha một ly sữa, thêm ít mật ong, nhưng lại ngần ngừ khi đứng trước cửa phòng em. -Melkior..?_ Giọng em phía sau cánh cửa, rất nhỏ nhưng đủ khiến tim tôi rớt đi một nhịp. Trực giác của em luôn nhạy bén với "mùi" của tôi, từ hồi còn ở trong Tổ chức. Em nói, "mùi" của tôi rất đặc biệt. Vẫn biết đó là một lời châm biếm mỉa mai, nhưng tôi vẫn vui- thực sự. Vì ít ra, điều đó chứng tỏ rằng, trong lòng em vẫn có tôi. Tự cười nhạo mình vì ý nghĩ điên rồ đó, tôi đẩy cửa bước vào. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ leo lét vài ánh vàng từ ánh đèn đường hắt lên. Em ngồi trên giường, dựa lưng vào gối, gương mặt hơi tái đang rịn mồ hôi. Nuốt ngược tiếng thở dài vào lòng, tôi tiến đến, chìa ly sữa nóng cho em. - Cảm ơn, Mel. Tôi hơi cau mày. Tôi cực ghét cái cách gọi trẻ con này. Cái gì mà Mel? Cô ấy tưởng mình là con mèo chắc? Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sẽ gầm gừ với em, để rồi nhận lại những nụ cười trêu chọc - vừa rất đáng ghét, nhưng lại khiến người ta muốn nhìn mãi. Nhưng vào những đêm khuya thế này, tôi không giờ phản đối bất cứ điều gì, kể cả...cái tên kỳ cục đó ( dù theo em nói thì nó dễ thương hơn hẳn biệt danh ngày xưa của tôi). Em xoa xoa hai tay vào ly sữa nóng, nhấp một ngụm, rồi lại ngồi thừ ra. - Lại mơ về hắn? Tôi hỏi với vẻ khó chịu ko che giấu. Em liếc tôi thay cho câu trả lời, ánh mắt như muốn nói" biết rồi còn hỏi". Uhm, dĩ nhiên tôi biết. 2 năm bên em là 2 năm tôi chưa bao giờ có một đêm trọn vẹn. Ký ức trong tôi chợt trở về... Tôi và Vermouth, không, Elena mới đúng, cuối cùng cũng chọn được thời điểm ly khai khỏi Tổ chức. Đó là khi Tổ chức sụp đổ. Có một bí mật không ai biết rằng, giữa tôi và Elena từ lâu đã có một giao ước. Elena cam đoan bảo vệ em, còn tôi giúp cô ta từ từ đục khoét Tổ chức, nội ứng ngoại hợp. Lúc Tổ chức bị FBI tấn công trận cuối cùng, tôi cùng Elena vốn muốn đưa em rời khỏi con thuyền ngay, không ngờ thằng nhóc Kudou luôn bên cạnh em. Tôi gần như phát điên khi thấy hắn ôm em vào lòng-điều vốn dĩ chỉ có tôi trên thế gian này có thể làm được. Nếu không phải Elena kéo tay tôi, e rằng tôi đã xông lên thuyền bắn vỡ sọ thằng nhóc ấy. May mắn, Korn đã tạo cơ hội cho chúng tôi. Em ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, nhanh như cắt tôi đưa em lên canô, Elena băng bó vết thương của em. Con thuyền phát nổ chỉ 2 phút sau đó, cách chúng tôi một khoảng an toàn. -Mel.... Em đột ngột lên tiếng, làm tôi ngạc nhiên hơn là giật mình. Bởi mỗi lúc choàng dậy, ngoài việc chậm rãi uống hết ly sữa, em thường chỉ ngồi im lặng đến sáng, không bao giờ mở miệng nói bất cứ điều gì. Nhìn vẻ mặt do dự của em, tôi biết em sắp đưa ra một lời đề nghị điên khùng nào đó. - Chuyện gì?_ Tôi nhướng cao đôi chân mày, cố ý ném cho em một cái nhìn đe doạ, ý rằng " nếu cô lại đưa ra yêu cầu ngớ ngẩn thì tôi bắn một phát vào đầu bây giờ", dù thực tế đã 2 năm nay tôi ko còn cầm súng nữa. Môi em cắn nhẹ, ra chiều suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, em cũng bật ra cái điều mà tôi không-muốn-nghe-nhất. - Tôi muốn...trở về Nhật. Tôi có cảm giác ai đó vừa giáng một quả vào ngực mình. Gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc, câu hỏi bật ra cũng là câu trả lời tôi biết từ sớm. - Muốn về gặp hắn? -... -Cho đến bây giờ...em vẫn chưa quên hắn?_ Tôi ko biết em có nhận ra khi tôi thấp giọng có ý nghĩa thế nào hay chăng. -Không, tôi... Em lại cắn môi lần nữa. Đôi mắt xanh buồn bã quay đi, như né tránh ánh mắt xuyên thủng tâm can của tôi. - Tôi...chỉ muốn nhìn anh ấy...Muốn biết liệu anh ấy có sống hạnh phúc hay ko.... ...Vẫn là hắn! Shinichi Kudou! Tôi nghiến răng cố nuốt ngược cơn thịnh nộ đang trào ra. 18 năm bên cạnh nhìn em khôn lớn, âm thầm bảo vệ em, vì em mà bán mạng phản bội Tổ chức, nhưng cuối cùng em lại vùng khỏi tay tôi, lao về phía hắn, run rẩy nép sau bờ vai của hắn. 2 năm ròng chăm sóc em ngày đêm, cuối cùng vẫn không bằng thằng nhóc Shinichi Kudou- kẻ đang vui vẻ bên người con gái khác- người con gái đã khiến em suýt chút mất mạng. Em...thật tàn nhẫn, Shiho Miyano! Tôi cười khan, quay lưng chuẩn bị rời đi, thì bàn tay nhỏ nhắn của em níu vạt áo tôi lại. - Mel, please! Chỉ cần xác định anh ấy thực sự hạnh phúc, tôi có thể giũ bỏ mối tình này. Có thể...bắt đầu một cuộc sống mới- cuộc sống của Shiho Miyano. - Thật sao?_ Tôi khinh khỉnh nhìn em, đón nhận ánh mắt nài nỉ tha thiết của em bằng vẻ hờ hững. -Thật.... Giọng em hạ xuống, nhỏ tới mức không cần quay lại cũng biết mặt em hiện lên 2 chữ rành rành " Nói dối" Nếu có thể dể dàng buông xuống như thế, cần gì em phải đau khổ suốt 2 năm? Nếu có thể dễ dàng giũ bỏ như vậy, cần gì mỗi đêm tôi phải lồm cồm bò dậy để pha sữa dỗ em?- công việc mà nếu bất cứ ai trong tổ chức ngày xưa biết được, chắc chắn tôi chỉ có thể một phát vào đầu tự sát cho đỡ xấu hổ. Nếu... Nếu...có thể lãng quên dễ như vậy, thì tôi đã sớm không còn đứng ở đây, chịu sự giày vò xé lòng của việc mỗi ngày phải nhìn em hướng mắt về một hình bóng xa xôi, trái tim thì vứt lại nước Nhật, hằng đêm gọi tên một người đàn ông khác trong giấc mơ... -Mel.... - Tôi gọi điện đặt vé máy bay. Ngày mai chúng ta sẽ về Nhật. Là chúng ta, không phải một mình em. Em im lặng, không đồng ý cũng không phản đối. Em rất thông minh để nắm bắt ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của người khác, đặc biệt là tôi...và hắn. Tôi ko thể để em một mình quay về Nhật...về bên hắn... Chỉ cần nghĩ đến đó, tôi đã phát điên. Tôi sợ...sẽ mất em lần nữa! CHAP 4 : (Ran) Gặp lại Tôi đến nhà anh, cắm chìa khoá, đẩy cửa bước vào. Không cần suy nghĩ, tôi bước nhanh đến phòng sách- nơi đã trở thành "phòng ngủ" của anh suốt 2 năm qua. Anh nằm gục đầu trên hai cánh tay, bên dưới là một quyển truyện trinh thám đang đọc dở. Tôi thực sự ko biết nên cười hay khóc nữa. Cười vì mình hiểu được lý do tại sao anh ấy như thế, hay khóc vì biết rằng lý do đó có liên quan đến một người con gái khác? Tôi sợ nhất vào những lúc nhìn anh ngủ như vậy. Bởi lẽ con người thường không bao giờ giấu được nội tâm của mình khi ngủ, cũng như khi say. Và anh cũng thế. Tôi rón rén đến bên anh, lặng im nhìn anh chìm trong giấc ngủ. "Shiho", tiếng anh thầm thì trong cơn mơ," không, tôi làm sao có thể..quên..làm sao quên..em?" Tôi hít một hơi mạnh, cố nhấn chìm cảm giác đau thắt ở ngực. Đây không phải lần đầu tiên. Suốt 2 năm qua, không biết bao nhiêu lần tôi nghe tên cô ấy từ miệng anh, với giọng tha thiết, đau đớn, dằn vặt. Dĩ nhiên anh chưa bao giờ nhắc trước mặt tôi, hay phải gọi là lúc anh còn tỉnh táo. Tôi...dĩ nhiên tôi muốn hờn dỗi, muốn oán trách anh lắm, nhưng...sao tôi có thể??- với một người đã mất? Phải, cô ấy đã không còn trên đời này nữa. Đó là lý do tôi ko thể nổi giận với anh..dù anh có gọi tên cô ấy bao nhiêu lần... ..cô ấy ..cũng ko thể nghe thấy... Tôi không muốn thấy anh tiếp tục đắm chìm trong hình bóng một người đã khuất, vì thế...tôi đã bóng gió với anh về một hôn lễ- sau ngày chúng tôi đi dự lễ cưới của Hattori và Kazuha. Điều bất ngờ là chỉ một tháng sau, chúng tôi đính hôn, và hai tuần sau đó- nghĩa là tuần sau, chúng tôi sẽ kết hôn. Qúa nhanh, quá vội vã...như thể anh muốn chạy trốn một điều gì đó, không, là chạy trốn một sự thật nào đó mà anh cố giấu trong tim. Tôi lay lay đôi vai Shinichi, và trước khi anh kịp phản ứng, tôi lao nhanh vào bếp, để không phải nghe anh lập lại tên cô ấy thêm lần nữa. Hai lần trong một buổi sáng là quá nhiều. "Chúng ta bận rộn cả ngày mà, không đến sớm sao được?" "Bận rộn?" Anh lập lại với giọng hoài nghi. Dù biết trước anh sẽ quên- nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác chua xót trong lòng. Hôn lễ này có phải sai lầm hay không? Tôi lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ ngớ ngẩn đó. Phải, chúng tôi sắp trở thành vợ chồng, sau hơn 24 năm bên nhau. Tôi ko nên nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, phải ko? *** Chúng tôi lại nắm tay nhau đi trên con đường quen thuộc- con đường năm xưa anh hay đưa tôi về sau mỗi giờ tan học. Nó cũng là con đường anh đã cùng cô ấy đi về trên chuyến tàu trở lại tuổi thơ. Đội thám tử nhí năm nào nay đã thành những thiếu niên, thiếu nữ 15 tuổi, vẫn thường hay ghé nhà anh chơi mỗi chiều tan học. Không một câu chuyện nào thiếu vắng hình bóng Ai-chan. Anh luôn hồ hởi chơi đùa, học tập với chúng, như thể trở lại là Conan-kun ngày nào. Tôi biết, đó chỉ là cách khiến anh cảm thấy gần bên cô ấy hơn, cảm nhận sự tồn tại của cô ấy trong bầu không khí thân quen ngày nào. Tôi và anh đã từng có một quá khứ - quá khứ không có sự hiện diện của Shiho Miyano. Nhưng anh và cô ấy cũng đã có với nhau một quá khứ- quá khứ mà Ran Mouri tôi mãi mãi không chen chân vào được. Vì thế, tôi từng rất sợ...sẽ mất anh. Nhưng tại sao, ngay cả khi cô ấy không còn nữa, tôi vẫn cảm thấy anh xa xôi đến vậy? Cảm giác như... bên cạnh tôi ko còn là Shinichi Kudou, mà là Edogawa Conan. Đang miên man theo dòng suy nghĩ, một hình bóng chợt thoáng qua trong đáy mắt tôi. Mái tóc màu nâu đỏ tém ngang vai, đôi mắt xanh biếc u buồn lạnh lẽo. Tôi hoảng hốt quay lại, níu chặt tay áo của anh. Nhưng...không có ai cả. - Sao vậy, Ran? Anh cất giọng dịu dàng, nhìn theo hướng của tôi. - Em mới nhìn thấy... Tôi im bặt ngay khi cái tên suýt bật khỏi miệng. Không, không đúng, cô ấy đã chết rồi. Cô ấy không thể xuất hiện được. Chắc chắn mình nhìn nhầm mà thôi! Tôi lắc đầu, mỉm cười. - Em tưởng nhìn thấy Sonoko, chắc là nhìn nhầm. - Sonoko đã qua Pháp lâu rồi mà. Anh xoa đầu tôi, chắc là nghĩ tôi nhớ cô bạn thân quá mới bị hoa mắt. Tôi cũng gật đầu đáp lại, sau đó kéo anh rời đi càng xa càng tốt nơi này. Trong tôi có linh cảm bất an không hiểu nổi. *** Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi Mua xong nhẫn, tôi cùng anh đến cửa tiệm áo cưới mà Sonoko quen biết. Nghĩ cũng tội cậu ấy, đang ở tít bên Pháp mà chuyện hôn lễ của tôi cậu ấy lại vô cùng sốt sắng giúp đỡ, từ việc mua nhẫn ở đâu đến thử đồ cưới chỗ nào, thậm chí cả nhà hàng cũng được giới thiệu luôn. Sau một tiếng chọn lựa, tôi ưng được 6 mẫu, và bắt đầu thử từng cái. Tôi thấy hồi hộp lạ lùng, mặc dù chỉ là thử đồ thôi. Shinichi tựa lưng dòm ra cửa sổ, lơ đãng ngó nghiêng phố xá, mặc tôi tuỳ ý thiết kế mẫu mã. Anh nói, một thám tử như anh kêu đi phá án thì được, còn shopping hay thời trang thì khác gì nước đổ đầu vịt. Nên dù không thích, tôi vẫn không thể lôi kéo anh tham gia vào việc thử quần áo được. Tôi đang thử đến chiếc áo thứ 3 thì nghe tiếng anh hét gấp gáp: - Ran, anh có việc bận. Em thử đi nhé, anh sẽ quay lại ngay. Trước khi tôi kịp trả lời, đã nghe tiếng xô bật cửa cùng những bước chân hối hả lao đi như tên bắn. Tôi đẩy cửa phòng thay áo bước ra, ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống không nằm chỏng chơ đang được chị nhân viên dựng lại. Đây không phải lần đầu tiên anh "bỏ rơi" tôi giữa đường, nhưng đây là lần thứ hai tim tôi cảm thấy đau nhói với nhịp đập dồn dập. Lần đầu tiên, là khi anh mất tích ở công viên Nhiệt Đới, trong buổi đi chơi năm 16 tuổi. Không còn tâm trạng nào nữa, tôi chỉ tay vào chiếc áo đang mặc, ra hiệu sẽ lấy cái này. Thậm chí thanh toán tiền xong, tôi còn chẳng nhớ mẫu áo vừa thử ra sao. Đầu tôi lâng lâng còn đầu óc thì bay biến đâu mất. Mái tóc nâu đỏ, đôi mắt xanh biếc lại hiện về trong tâm trí tôi. Giọng anh hoảng hốt, tiếng đẩy cửa mạnh cùng những bước chạy của anh... Chẳng lẽ... Không, không thể nào! Cô ấy đã chết rồi, không thể nào như thế được. Chắc chắc...chắc chắn sở cảnh sát có vụ án nào đột xuất, nên Shinichi mới chạy đi vội vã như vậy thôi. Tôi hấp tấp rút chiếc điện thoại, bấm số chị Satou. 10 giây sau, tôi nghe giọng chị ấy vang lên. "Tôi Satou Takagi nghe đây ạ?" " Chị Satou, có phải mới có vụ án nào xảy ra ko ạ?" "Vụ án? Làm gì có? Mà dù có cũng đâu gọi Shinichi. Cậu ấy đã xin nghỉ hẳn 3 tuần làm lễ cưới mà" "À không, không có gì, em chỉ sợ anh ấy quên nộp đơn nghỉ" "Haha, mong chồng thấy phát sợ luôn kìa" "Không có mà, cảm ơn chị Satou" Buông máy xuống, lòng tôi trĩu nặng. Anh xin nghỉ lúc nào tôi cũng ko hay biết. Không phải sở cảnh sát gọi, việc gì anh lại đi gấp như thế? Trừ khi... Ôi không, Ran Mouri. Làm ơn đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Tôi rảo bước nhanh về nhà. Phải rồi, tôi sẽ nấu món cơm mà Shinichi thích ăn nhất, để chờ anh ấy trở về. Việc nấu nướng sẽ làm đầu óc tôi ko bay lung tung nữa. *** 9h tối, mâm thức ăn đã nguội ngắt. 10h, tôi ngả lưng vào ghế, thẫn thờ nhìn về phía cửa, hoàn toàn quên đi cái đói dù cả ngày không chút gì vào bụng. 11h, tôi co ro giữa căn nhà vắng lạnh, nhớ đến ngày xưa khi Shinichi "mất tích". Ngày đó, anh cũng bảo tôi " Ran, chờ chút nhé, tớ sẽ quay lại ngay". Ba tiếng " quay lại ngay" của anh là biền biệt suốt 4 năm trời. Cảm giác sao lại giống đến thế! Tôi đã gọi cả chục cuộc điện thoại. Ban đầu là những hồi chuông reo vang không người bắt. Sau đó là những tiếng bíp bíp kéo dài, tín hiệu của việc máy nằm ngoài vùng phủ sóng. Anh đã đi đâu đến nỗi phải tắt máy? Hay...hay hình dáng người con gái hồi trưa tôi gặp chính là cô ấy? Anh đã đến với cô ấy? Anh sẽ lại mất tích như ngày xưa? Một ngọn lửa từ lâu âm ỉ trong tôi chợt lan toả mạnh mẽ, thiêu đốt tim gan và cả đầu óc. Tôi bật dậy, chạy đến bên chiếc điện thoại quen thuộc, vừa nhấc lên thì có tiếng kéo cổng. Chiếc điện thoại rớt xuống đất, dộng lên nền nhà nghe cốp một tiếng, khiến bóng người vừa mở cửa bước vào kia giật nảy mình. Với tay bật đèn, anh giấu nổi sự kinh ngạc lẫn hoảng hốt khi nhìn thấy tôi. - Sao...em lại ở đây?_ Anh nhướng mày hỏi với giọng lắp bắp. - Em là vợ sắp cưới của anh, chẳng lẽ ko thể ở đây sao? Tôi cố trả lời với vẻ bình thản, nhưng không được. Ngọn lửa trong tôi sắp bùng lên, và nước mắt trên mặt tôi bắt đầu tuôn lã chã. Anh không trả lời, lặng lẽ bước đến gần tôi. - Em đợi anh à? - Anh đã đi đâu? Hai câu hỏi với hai nỗi niềm hoàn toàn khác nhau. Câu hỏi của anh hàm chứ sự ân hận, còn câu hỏi của tôi lại mang ý oán hận. - Anh... Anh cắn môi. Đôi mắt liếc qua chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc dưới đất. - Anh có việc ở sở cảnh sát. Anh thấp giọng, nhưng câu nói ấy vọng vọng rõ trong tai tôi từng chữ một. Tôi cố mỉm cười, hỏi lại với một chút mỉa mai. - Thật sao? - Uh. - Nói dối!_ Tôi hét lên, và theo phản xạ, chân tôi bay thẳng lên thốc vào giữa ngực anh, khiến anh bật ra sau mấy bước, loạng choạng ôm ngực khuỵ xuống. Tôi gào lên tức tưởi với bao nhiêu phẫn uất dồn nén bấy lâu: - Thiếu uý Satou nói anh đã xin nghỉ 3 tuần, thì sao lại có việc ở sở cảnh sát chứ? Anh lại nói dối em, nói dối em như ngày xưa. Không, không phải, anh luôn luôn nói dối em. Từ sau khi mất tích và biến thành Conan, anh đã luôn giấu em mọi thứ. Kể cả khi trở về, anh cũng luôn nói dối em. Suốt bao nhiêu năm qua, anh luôn đóng kịch, luôn dối trá. Thậm chí em thực sự ko biết, những lời thốt ra từ miệng anh, câu nào thật, câu nào giả nữa! Anh chết lặng, không buồn đứng dậy, khuỵ nơi đó nhìn tôi trừng trừng. Nước mắt tôi đã làm mờ đi mọi thứ trước mặt. Khiến tôi ko nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh lúc này. - Anh đã đi gặp cô ấy, phải ko? Câu hỏi bật khỏi miệng tôi với sự chua xót. Không, Shinichi, hãy nói là không phải. Shinichi, hãy ôm em, nói với em rằng em chỉ ghen tuông vớ vẩn đi. Làm ơn, phủ định đi, nói với em rằng cô ấy đã chết rồi. Chỉ cần anh nói như thế, bất cứ lý do dối trá nào khác, em cũng sẽ chấp nhận. Xin anh...dù cho đó chỉ là một lời nói dối khác.... Anh chống tay vào tường, nặng nề đứng dậy. Đôi mắt xanh của anh nhìn tôi với vẻ đau đớn lẫn tiếc nuối. Dường như lý trí và tình cảm của anh đang giằng xé nhau dữ dội. - Anh...xin lỗi, Ran! Tôi bật cười. Đây là câu trả lời của anh ư? Anh tàn nhẫn lắm Shinichi! Tại sao lúc cần nói dối thì anh lại chọn nói thật chứ? Tôi lắc đầu, chậm rãi rời khỏi nhà trước đôi mắt khổ sở của anh. Nhưng bước chân tôi dừng lại ở bậc cửa. Tôi nhìn anh, hỏi một câu cuối cùng: - Tuần sau, chúng ta vẫn làm đám cưới chứ? Anh ngả lưng vào tường, đôi mắt xa xôi nhìn vào khoảng không trước mặt, nơi có những bậc thang gỗ dẫn lên phòng ngủ. Một lúc sau, anh cất giọng, nhẹ như tiếng gió len qua khe cửa, khiến tôi không nắm bắt được cảm giác thật sự của anh là gì. - Uh, vẫn đám cưới. CHAP 5 : (Shinichi Kudou) Không để em ra đi lần nữa Cánh cửa khép lại, tôi nhìn qua cửa sổ cho đến khi dáng Ran biến mất hoàn toàn trong đêm tối. Thở dài, tôi lê từng bước nặng nề lên những bậc cầu thang, cảm thấy ngày hôm nay dường như dài vô tận. Tôi...đã gặp lại em, sau 2 năm mong nhớ mỏi mòn. Không suy nghĩ, tôi lao đến, ôm chầm lấy em, chỉ sợ em lại biến mất như ảo ảnh trong những giấc mơ. Không, không phải mơ, là sự thực. Làn da em ấm áp, mái tóc thơm mềm mại, cơ thể em run lên trong vòng tay của tôi. Tôi cứ ôm em như thế, cho đến khi một đôi tay to lớn giật mạnh tôi ra, và một cú đấm giáng thẳng vào mặt mình. Quệt vết máu chảy ra khi răng bập vào môi, tôi sững sờ nhìn người đứng trước mặt. Gin. Em giật giật tay áo hắn. - Mel, dừng lại. Hắn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy căm phẫn. Trong phút chốc, tôi vỡ lẽ tất cả. Hắn cũng yêu em.... Em thì thầm vài câu với Gin- người em vừa gọi bằng một cái tên khác khá lạ, và nhìn hắn bằng đôi mắt van nài. Gin đáp trả em bằng một gương mặt miễn cưỡng, quay gót đi sau khi vứt cho tôi một cái nhìn đe doạ. Em khom xuống đỡ tôi dậy. Bàn tay nhỏ bé dịu dàng. Tôi đứng đối diện với em, trí óc mơ hồ. Nếu không phải cú đấm lúc nãy khá đau, thì tôi chắc chắn vẫn nghĩ rằng mình đang mơ. Phải, giấc mơ ngọt ngào....không phải là những cơn ác mộng hằng đêm, đẫm máu và nước mắt như xưa. Em nhíu mày, ngón tay lướt trên gương mặt sưng vù của tôi, " Xin lỗi, đau lắm phải không?" Toàn thân tôi tê liệt, cảm giác như có dòng điện chạy qua người. Tôi...tôi làm sao thế nhỉ? Trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi đã thấy vòng tay mình ôm chặt lấy em thêm lần nữa. Mũi tôi vùi vào những sợi tóc màu nâu đỏ mềm mại, hít lấy hương thơm dìu dịu thoang thoảng, và đuôi mắt tôi bắt đầu giần giật. - Không phải mơ. Em đã về. Em còn sống, Shiho. Cơ thể nhỏ bé của em cứng lại trong tay tôi, dường như em đang kiềm chế những cảm xúc của mình. Tôi thì thầm những câu ngắn ngủi, ngây ngô, nhưng chắc chắn rằng đó là những câu tôi đã vùi kín trong tim suốt 2 năm qua. - Tôi nhớ em. Rất nhớ em. Mỗi ngày, mỗi đêm, mỗi giờ, mỗi phút và mỗi giây. Tôi xin lỗi vì không thể làm theo những gì em muốn. Tôi ko những ko thể quên em, mà còn...nhớ...rất nhiều. Thực sự. Bờ lưng tôi hơi gồng lên khi cảm nhận được đôi tay run run của em bấu vào. Tôi thấy vòng tay mình siết chặt hơn nữa, đến khi hơi thở khó khăn của em phá vào cổ tôi nóng hổi. - Chúng ta...tìm một nơi khác để nói chuyện, được ko? Tôi thì thầm vào tai em, khi nhận thấy nhiều ánh mắt tò mò nhìn hai chúng tôi. Suýt nữa tôi quên mất, mình đang đứng giữa đường phố. Một số người dường như nhận ra tôi- khuôn mặt xuất hiện thường xuyên nhất trên báo chí và truyền hình. Và sau khi xác định được tôi đúng là người mà họ đang nghĩ, ánh mắt họ dừng lại trên cô gái trong tay tôi. Cái nhìn đó khiến tôi khó chịu. Em gật đầu, và tôi nắm tay em, chạy như bay trên đường, không xác định được là mình muốn đi đâu. Tôi chỉ nghĩ...là tôi muốn nắm tay em, chặt như thế, mãi mãi. Cuối cùng, chúng tôi dừng chân tại một quán cafe nhỏ. Yên vị tại chỗ, tôi lặng lẽ quan sát em, như muốn thâu tóm tất cả những gì của em vào mắt mình...những hình ảnh tôi đã đánh mất từ 2 năm trước. Chúng tôi im lặng như thế thật lâu, trước khi em bắt đầu ngập ngừng hỏi về cuộc sống của tôi, và kể tôi nghe cuộc sống của em. Thời gian cứ như thế, êm đềm trôi đi, mãi đến khi người phục vụ bước đến, ngượng nghịu nói cho chúng tôi biết đã đến lúc quán đóng cửa. Tôi tiễn em về khách sạn, ôm chặt em và hẹn rằng ngày mai tôi sẽ đến tìm em. Em mỉm cười, dịu dàng nhưng đầy đau đớn, chúc mừng tôi sắp kết hôn. Lời chúc của em nhắc nhở tôi một sự thật cay đắng rằng...tôi sẽ phải để em ra đi lần nữa, dù muốn hay không. Tôi chôn chân dưới cổng khách sạn cho đến khi bóng em khuất sau cửa thang máy. ....Và bây giờ, tôi nằm lăn trên giường, trằn trọc với những suy nghĩ rối ren. Tôi phải làm gì? Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi Kết hôn? Tuần sau tôi sẽ kết hôn. Đúng vậy, và vợ của tôi là Ran. Nhưng tại sao....mỗi lúc nghĩ đến hôn lễ, tim tôi đau đớn và đầu tôi thì như muốn nổ tung? Chúa ơi, hãy chỉ cho tôi biết, tôi phải làm gì bây giờ? Tôi xoè hai bàn tay, đưa lên ngang tầm mắt. Hơi ấm trên của em vẫn còn lưu lại, cùng mùi hương nhẹ nhàng vẫn còn vương vấn nơi những ngón tay. Shiho... Tôi thì thầm trong bóng tối. "Anh vẫn hạnh phúc chứ?"_ câu hỏi cuối cùng em nói trước lúc chia tay. Tôi đáp lại em bằng đôi mắt xa xăm. "Gặp lại em chính là điều hạnh phúc nhất của đời anh", tôi nói khẽ với chính mình, không chắc rằng lúc đó, em có nghe thấy hay không. Chiếc nhẫn đính hôn loé lên những ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn hắt lên. Tôi nhớ đến gương mặt Ran, vẫn là những giọt nước mắt nức nở, vẫn là bờ vai run rẩy, vẫn là cú Karate siêu hạng. Nhưng tại sao, khi nhìn cô ấy khóc, tôi chỉ thấy buồn chứ không hề thấy đau? Từ lúc nào, cái tên Shiho mới trở thành nỗi đau trong tôi? Nghĩ đến hôn lễ tuần sau, tim tôi lại trì xuống thêm một chút nữa. Thao thức đến 2 giờ sáng, tôi lồm cồm bò dậy, với tay lấy điện thoại. Nên hay không? Giờ này chắc em đã ngủ? Không, em luôn luôn không đi ngủ đúng giờ. Biết đâu đấy... Trước khi tôi cho mình một quyết định đúng đắn nhất, thì ngón tay tôi đã lướt trên những con số. Và đầu dây bên kia, giọng em vang lên, rất thấp, dường như hơi hồi hộp. "Miyano nghe đây?" "Shiho...uhm...em chưa ngủ?", quả thật đây là câu hỏi ngu ngốc nhất đời. Nếu ngủ thì sao lại nghe máy được? Hoặc là do tôi đã đánh thức em. "Uhm, chưa...Có gì ko, Shinichi?" "Anh có thể...gặp em bây giờ ko?" "Bây giờ...?", giọng em hơi ngạc nhiên. "Làm ơn.", tôi hạ giọng, gần như rất tha thiết. Bên kia là một sự im lặng kéo dài. Tôi nghe tiếng em thở, có vẻ như đang run rẩy. Hơi thở hỗn loạn và không đều. "Anh sẽ đến đón em. 10 nữa có mặt", tôi cúp máy trước khi em kịp từ chối. Thay vội bộ quần áo, vơ lấy chiếc áo khoác, tôi phóng như bay xuống gara. Tôi sẽ không để em ra đi lần nữa. Nhất định. Chiếc nhẫn đính hôn bơ vơ nằm lại trên đầu giường. CHAP 6 : (Ran) Hôn lễ Hôm nay là ngày chúng tôi kết hôn. Một số bạn bè thân thiết, như Sonoko, Kazuha đều đã đến từ sớm, cùng bố mẹ tôi, cả bố mẹ Shinichi, quây quần trong phòng, giúp tôi trang điểm, thay áo, dặn dò đủ thứ. Ai cũng rất vui...trừ tôi. Không biết tại sao, cảm giác bất an trong tôi ngày càng lớn. Từ ngày anh gặp lại cô ấy, anh thường trở nên ưu tư hơn, nhiều suy nghĩ hơn. Trái tim anh cũng trôi xa tôi hơn. Tôi bóp chặt tay mình, cố giữ không để người khác thấy vẻ khác thường. Phải, hôm nay là hôn lễ của chúng tôi...Và tôi sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong mắt anh ấy. Tôi hi vọng thế. - Kazuha à, ra đây, nhanh lên! Tiếng Hattori có vẻ hoảng hốt, Kazuha vội vã bước khỏi phòng. Lúc lâu sau, tôi nghe tiếng cậu ấy la lên, " Cái gì? Sao lại-", nhưng giọng nói hạ xuống ngay khiến tôi ko nghe gì nữa. Có chuyện gì đã xảy ra sao? Kazuha đã trở lại, sắc mặt cậu ấy nhợt nhạt đôi chút. - Gì vậy, Kazuha?_ Tôi hướng ánh mắt hoài nghi về phía cô. - Không, không có gì._ Kazuha cuống quýt xua tay, nhưng tôi biết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Tôi đứng bật dậy, lao khỏi phòng, bỏ mặc ánh mắt hoảng hốt, ngạc nhiên của mọi người. Nhưng một bóng đen đã chặn lại ngay khi tôi vừa ra khỏi nhà. - Hattori? - Cậu đi đâu vậy, chưa tới giờ làm lễ mà?_ Cậu ấy nheo mắt nhìn tôi, giọng đầy bối rối. - Tớ..tớ...Có phải có gì xảy ra ko?_ Tôi sực nhớ ra việc quan trọng_ Sao cậu lại ở đây? Ko phải ở cùng Shinichi sao? - Cậu ấy kêu tớ tới xem cậu thế nào rồi_ Hattori gãi đầu_ Và... Không để cậu ấy nói thêm, tôi tung một cước vào cổ khiến Hattori gục ngay lập tức. Tệ thật, tôi ko muốn thế này, nhưng tôi cần biết chính xác đã xảy ra chuyện gì. Tiếng Kazuha và Sonoko gào lên đằng sau, nhưng tôi mặc kệ. Tôi bắt xe taxi đến nhà anh. Trái với sự rộn ràng bên tôi, căn biệt thự kính cổng cao tường, đóng im ỉm- hoàn toàn ko có chút dấu hiệu nào về sự có mặt của chủ nhân nó. -Shinichi? Tôi gọi khi đẩy cửa bước vào trong. Vẫn ko ai trả lời. Tôi bước lên cầu thang, tiến về phòng ngủ. -Shinichi? Tôi lập lại, nhưng chỉ có tiếng của mình vang vang trong căn nhà lạnh lẽo. - Ran à! - Ran! Tiếng Hattori, Sonoko và Kazuha vọng lên. Tôi bổ nhà về phía Hattori. - Shinichi đâu? Ko phải anh ấy ở cùng cậu ko? Gương mặt Hattori méo xệch đi vì tay tôi kéo chặt cổ áo cậu ấy. - Hai tiếng trước, tiến sỹ Agasa chạy sang nói với cậu ấy việc gì đó...sau đó cậu ta bảo có việc ra ngoài 15 nhưng mãi ko thấy trở về. Tớ cũng ko biết nữa. Trời đất quanh tôi như đổ sụp xuống. - Ran, Ran_ Sonoko nắm lấy vai tôi, lay mạnh_ Bình tĩnh đi, ko sao đâu, chắc cậu ấy bận việc gì đó thôi. Tôi mỉm cười cay đắng. Tôi biết anh ấy "bận" việc gì. - Ran, tớ đã nhờ người đi tìm rồi, chắc sẽ ko sao đâu._ Kazuha vỗ vai tôi an ủi, ko quên ném về Hattori cái nhìn đe doạ. Tôi lắc đầu. - Tớ.... Chuông điện thoại chợt reo váng lên. Tôi luýnh quýnh nhào đến cầm ống nghe. - Alo? Shinichi?_ Tôi run run cố kềm giọt nước mắt chực lăn ra ngoài. Tôi có thể tưởng tượng được cuộc gọi này có nghĩa gì. - Xin lỗi, đây là nhà của ngài Kudou? Ah...? Ko phải Shinichi? - Vâng...vâng? - Cậu Kudou gặp tai nạn xe trên đường cao tốc, hiện đã được chuyển đến bệnh viện trung ương Beika. Ống nghe trên tay tôi rơi xuống. Mọi người đều nín thở. Không gian xung quanh tôi như cô đặc lại. Chỉ còn một màu đen u ám. Shinichi....tai nạn? Tiếng nói gấp gáp bên kia vẫn đang tiếp tục, lần này, người cầm máy là Hattori. - Tình hình cậu ấy đang rất nguy kịch. Cô hãy mau chóng đến ngay. *** Hôn lễ đã được huỷ bỏ. Bố mẹ tôi, bố mẹ anh, bạn bè, đồng nghiệp ở sở cảnh sát...tất cả đều đang căng thẳng tột độ, chờ đợi cánh cửa màu xanh kia bật mở. Đã bốn tiếng trôi qua. Họ nói anh lái xe quá tốc độ, vượt đèn đỏ, cùng lúc một chiếc taxi trờ tới, anh mất tay lái đâm sầm vào dải phân cách. Cảnh sát cho rằng anh vì vội vã đến buổi hôn lễ, nhưng khi nhận ra con đường anh chạy hoàn toàn ngược với đường đến nhà thờ, thì không ai bảo ai, tất cả đều im lặng- nhìn tôi đau xót. Đó là đường đến sân bay. Nếu tôi đoán ko lầm...anh đã đi tìm cô ấy. Vội vã đi tìm cô ấy, đến nỗi mất hết bình tĩnh...cuối cùng là tai nạn thảm khốc. Bíp. Đèn báo hiệu ca phẫu thuật kết thúc. Tiếng kêu rất nhỏ, nhưng đối với mọi người không khác gì chuông báo cháy. Mọi cặp mắt đổ dồn về cánh cửa màu xanh im lìm. Cuối cùng, cánh cửa bật mở. Một bác sĩ trung niên bước ra, đôi mắt sẫm màu cụp xuống khi nhìn một lượt hàng người rồng rắn đứng ngồi ngoài hành lang. - Bác sỹ, con tôi thế nào rồi? Mẹ anh- cô Yukiko nhào đến, chụp lấy tay ông. Bên cạnh là bố anh- Yusaku, với gương mặt trắng bệch. Vị bác sỹ gỡ khẩu trang và mũ trùm đầu xuống, cất giọng khàn khàn. - Chúng tôi đã cố gắng hết sức...Rất tiếc.... Tôi không còn nghe thấy gì nữa, nhưng tôi hiểu. Trước mắt tôi, mọi thứ như đang nhoè đi... Anh đã chết. ....và tôi nhận ra... bóng tối đổ ập xuống tất cả. Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi CHAP 7 : Lựa chọn Vị bác sĩ tỏ vẻ thương tiếc cho cô gái đang lịm dần đi trong tay những người thân, trên người còn mặc bộ soa-rê trắng. Có lẽ hôm nay là hôn lễ của họ. Thật đáng tiếc... Một lúc sau, để tình hình tạm lắng xuống, ông mới chậm chạp cất giọng: - Vậy...xin mời thân nhân của cậu Kaishi Kudouji vào trong nhìn mặt nạn nhân lần cuối...Sau đó... -Cái gì? -Cái gì? -Cái gì? Giọng nói ông bị cắt đứt bởi mấy chục " cái gì" thốt ra liên tục, kèm theo những đôi mắt trợn tròn. Một số thì như bị đông cứng, một số khác thì đang ngơ ngẩn.Hattori là người còn bình tĩnh nhất, nhưng cũng lắp bắp mãi mới mở miệng được: - Ông...ông nói..người trong đó là ai?? Tên gì? Vị bác sỹ cau mày, nhìn chàng trai da ngăm hoài nghi. - Vâng, tôi nói là ngài Kaishi Kudouji. - KUDOUJI? Hàng loạt cái miệng gào lên, hoàn toàn quên béng mất đây là bệnh viện. Ngài Suyaku ngỡ ngàng, trong lúc Yukiko mở to mắt. - Kanshi Kudouji? Không phải Shinichi Kudou? Lúc này, vị bác sĩ kia cơ hồ đã hiểu được phần nào. Đôi mắt ông cũng bắt đầu căng ra hết mức có thể. - Các vị...không phải là thân nhân của cậu Kudouji? -KHÔNG! Bà Eri và ông Mouri lay lay Ran, hét lên: - Chúa ơi, nhầm lẫn, Ran, tỉnh lại đi con! Ko phải Shinichi, ko phải Shinichi! Một tiếng thở hắt ra từ vị bác sỹ trung niên, cơ mặt ông giần giật. Ông day day trán trước khi cất giọng khó nhọc. - Vâng, tôi nhớ rồi. Đúng là còn một thanh niên tên Shinichi Kudou...nhập viện sau cậu Kudouji khoảng mười phút... - Phải, chính là nó, nó là con tôi._ Ngài Suyaku tiến lên một bước, nhìn sâu vào ông chờ đợi. - Cậu ấy bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Hiện đang nằm ở khu B. - Tạ Chúa! Những tiếng thở phào nhẹ nhõm, Kazuha ôm lấy Hattori khóc nức nở, Yukiko và Yusaku nắm tay nhau nghẹn ngào, Satou dụi đầu vào ngực Takagi lẩm bẩm trong tiếng nấc... Shinichi Kudou vẫn còn sống! Tất cả chỉ là sự nhầm lẫn! Tạ ơn Chúa! CHAP 7 (tt) Trở về : Ran ngồi thẫn thờ bên giường, nhìn vị hôn phu nằm mê man trong bộ áo màu xanh lá của bệnh viện. Nước mắt không hiểu sao lại không thể tuôn rơi...dù cô rất muốn khóc. Là lỗi của cô. Chính là lỗi của cô. ** Hồi tưởng** Vào buổi sáng ngày hôm sau- cái ngày thử áo cưới định mệnh đó- cái ngày mà anh gặp lại cô ấy và đi đến tận khuya mới về...anh đến tìm cô. Ran nhớ rõ, anh dẫn cô đến nhà hàng năm xưa anh từng dẫn cô đi một lần, ngồi đúng cái bàn ấy. Anh nói với cô, " Ran...câu mà năm xưa anh từng muốn nói khi đó chính là tớ thích cậu" Anh ngừng lại, nhìn bàn tay của cô nắm chặt trên bàn. Nhẹ nhàng, Shinichi nắm lấy tay cô. " Và câu bây giờ anh muốn nói, vẫn là...anh thích em" Cô sửng sốt nhìn anh. " THÍCH?" Shinichi gật đầu. " Anh luôn thích em, rất thích em, từ khi chúng ta còn bé. Phải, chúng ta đã ở bên nhau quá lâu, tất nhiên giữa chúng ta có mối quan hệ tình cảm thân thiết hơn hẳn những người bạn bình thường khác. Anh thừa nhận rằng, anh rất thích em, thích hơn một người bạn. Nhưng... vẫn chưa đủ để gọi là yêu" Ran có thể thấy mắt mình đang cay xè đi. Shinichi vẫn tiếp tục, với giọng thấp, bình tĩnh- đến nỗi Ran cảm thấy như anh đã muốn nói những lời này từ lâu rồi. " Có một thời gian, đó là khi anh teo nhỏ, anh rời xa em nhưng thật chất luôn bên cạnh em. Anh biết tình cảm của em đối với anh. Anh biết em chờ đợi anh. Anh biết em khóc vì nhớ anh. Những điều đó luôn khiến anh rất buồn, anh hối hận vì đã để em đau khổ như thế. Nên anh luôn nghĩ, anh nhất định bù đắp cho em khi anh trở về." Ran nhìn trừng trừng vào Shinichi, môi mấp máy định nói, nhưng không, cô im lặng. "Anh muốn bù đắp cho em, anh sẽ chăm sóc em, quan tâm em, đền đáp lại tình cảm của em...Nhưng mọi chuyện thay đổi vào cái ngày anh tưởng chừng như anh đã mất cô ấy..." Đôi mắt Shinichi dán chặt vào khoảng không vô định với đáy mắt trống rỗng xa xôi. "Anh đã không bao giờ nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào- cho đến khi anh biết mình sắp mất cô ấy. Anh luôn biết em là quan trọng, tất nhiên, Ran, anh đã từng nói em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên thế giới này. Không sai, từ khi còn bé, chúng ta luôn bên nhau, phải ko?....Tất cả lời nói đó đều là sự thật, nhưng chỉ là trước khi anh phát hiện ra một sự thật khác nữa...!" Ran nắm chặt tay lại. Cảm giác nước mắt đã giàn giụa trên mặt. " Nếu...nếu như quay lại cái ngày của 2 năm trước, anh vẫn sẽ chọn cứu em đấy, Ran. Anh sẽ cứu em, nhất định- vì em luôn là người anh muốn bảo vệ nhất trên đời, như ngày xưa anh đã từng nói...." Shinichi ngẩng mặt lên, đôi mắt nhuốm đầy sự muộn phiền. "..Anh vẫn cứu em, nhưng anh sẽ đi theo cô ấy...." Đôi mắt Ran mở to. Trái tim cô thắt lại. Anh vẫn chọn cứu tôi, nhưng anh anh thà bỏ tôi lại cô đơn trên thế gian này, cũng không muốn mất cô ấy sao? Hít một hơi thật sâu, tôi hỏi trong tiếng nấc. " Tại sao...lại nói với em những điều này?" "Ran...anh...", Shinichi dường như rất khó khăn trong việc chọn từ ngữ, điều chưa từng xảy ra với anh ấy trước đây. " Hôm qua chính anh đã nói...hôn lễ của chúng ta vẫn cử hành mà, phải ko?", tôi hỏi với giọng cương quyết. " Phải...anh đã nói..nhưng..." "Hôn lễ vẫn sẽ cử hành, Shinichi"- Ran nắm lấy những ngón tay rắn rỏi của anh, siết nhẹ. Cô nhìn anh bằng đôi mắt cầu khẩn. "SHinichi, chúng ta vẫn kết hôn, nhé?" Anh quay đi, tránh ánh mắt cô ấy. "Xin lỗi, Ran...nhưng...Anh không yêu em..." "Shinichi!", Ran vỡ oà trong nước mắt, " Bất cứ điều gì cũng được, chỉ cầu xin anh...cầu xin anh đừng nói câu đó...có được ko...?" Cô nắm tay anh chặt hơn, lay lay bàn tay đang bất động trên bàn. "Shinichi, chúng ta đã ở bên nhau từ nhỏ...chúng ta luôn bên nhau, anh từng nói em là người anh yêu thương nhất, hơn bất cứ ai trên đời. Anh từng nói là anh sẽ bảo vệ em. Anh từng nói..." "Anh từng nói...Ran...Anh từng nói tất cả điều đó...và không thay đổi...", Shinichi giữ gương mặt cô trên tay mình, "Anh yêu thương em, nhưng không phải tình yêu của người đàn ông giành cho người phụ nữ. Anh yêu em như em gái của anh, như một người bạn rất rất quan trọng trong đời anh" "Không...không phải, Shinichi...", Ran lắc đầu, nước mắt trào như thác nước. Cô níu chặt tay anh, " Shinichi, lúc ở London, anh đã nói...nói gì, anh nhớ không? Anh nói anh ko hiểu được em, vì ko ai có thể hiểu được tâm trạng người con gái mình thích, nhớ không?" " Phải, anh ko hiểu được tâm trạng em, nhưng em biết rõ...từ trước tới nay, anh chưa bao giờ hiểu tâm trạng bất cứ cô gái nào, nhớ không Ran? Anh..thậm chí cũng chẳng hiểu được cô ấy..." Shinichi đưa ngón tay lau dòng nước mắt trên mặt Ran, thầm thì. " Thực tế, chúng ta ở bên nhau quá lâu, lâu đến mức ngộ nhận tình cảm đó là yêu...mà không, không phải. Bởi vì từ bé đến lớn, chỉ có em là người con gái duy nhất xuất hiện bên cạnh anh, gần gũi nhất với anh. Nên ngoài em ra, anh chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với bất cứ người con gái nào..." Shinichi thở dài. " Và rồi, cuộc sống Conan đã để anh tiếp cận cô ấy...Để trái tim anh lần đầu tiên mới mở cửa đón nhận hình bóng một người con gái khác vào- từ lúc nào anh cũng chẳng rõ..." Ran nhìn anh, bằng tất cả đau đớn và nhức nhối. Nhưng cô biết anh nói đúng. Thực tế, mười mấy năm qua là do cô luôn quấn quít bên anh ấy, loại bỏ tất cả những đứa con gái khác đến gần anh ấy. Bởi vì họ quá thân nhau, đến nỗi mặc nhiên mọi người đều công nhận Ran là bạn gái của anh từ thời bé thơ...và ko còn cô gái nào đến gần anh ngoài cô ra. Vì thế...anh không-còn-sự-lựa-chọn-nào-khác-nữa. Chỉ có cô. Và mỗi cô. Nhưng cuộc sống Conan đã để Shinichi quay lại thời thơ ấu lần nữa. Để bên anh xuất hiện một người bạn gái " thanh mai trúc mã" khác nữa. Không, còn hơn thế nhiều. Bởi dù là lốt trẻ con, nhưng tinh thần của họ đã trưởng thành. Họ trải qua những ngày tháng chiến đấu bên nhau, những vụ án li kỳ hấp dẫn, những pha nguy hiểm cận kề cái chết...họ luôn luôn ở bên nhau. Còn lúc đó, cô đang làm gì chứ? Cô đang tận hưởng cuộc sống bình yên bên gia đình, bạn bè. Việc của cô chỉ là gọi điện và khóc lóc cho anh ấy nghe, kể với anh ấy rằng cô rất rất nhớ anh ấy. Và cô hoàn toàn ko hay biết gì về cuộc sống nguy hiểm của anh, ko chia sẻ được gì. Ran nắm chắt tay lại lần nữa, mơ hồ cảm nhận cái lạnh toát đang chạy dọc sống lưng. Tại sao anh ko nói cho cô sự thực? Anh bảo rằng ko muốn đặt cô vào vòng nguy hiểm. Anh muốn bảo vệ cô. Nhưng trên tất cả, anh không tin cô. Anh sợ cô sẽ tiết lộ bí mật của anh ấy. Và anh chỉ tin tưởng cô gái đó. Tất cả bí mật, mọi chuyện, đều nói cô ấy biết. Nhưng...nhưng vậy thì sao chứ? Cô đã chờ đợi anh rất lâu. Đã yêu thương anh rất lâu. Làm sao có thể cam tâm để anh rơi vào tay người khác? Anh và cô chẳng phải là một cặp sao? Tất cả mọi người đều nghĩ thế. Chính cô cũng nghĩ thế. Vậy thì...tại sao? Không...Tôi ko muốn mất anh..nhất là vào bây giờ, chúng tôi sắp kết hôn. Tôi không muốn mất anh. Với ý nghĩ đó, Ran ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt Shinichi, và dịu dàng nhưng chắc chắn. " Dù anh có xin lỗi em...thì em cũng vẫn không thay đổi." Đôi mắt Shinichi mở to. Anh sững sốt trước phản ứng của người bạn gái bấy lâu. Chậm rãi, Ran nói tiếp. " Tình cảm của em ko thay đổi. Hôn lễ của chúng ta cũng không thay đổi" "Ran..."_ Shinichi gần như tuyệt vọng nhìn cô_" Như thế sẽ hạnh phúc sao? Không...không đâu Ran...Không công bằng với em, không bằng với cô ấy...Tất cả chúng ta đều ko hạnh phúc..." "Chỉ cần anh ở bên cạnh em, em sẽ luôn hạnh phúc"_ Ran thẳng thừng trả lời_" Chỉ cần anh luôn bên em, thì tất cả mọi thứ khác, em đều không quan tâm" "Kể cả khi...anh luôn nghĩ về một người con gái khác ư?"_ Shinichi đau đớn nhìn cô. Bình thản, cô gật đầu. " Em chỉ cần có anh", Ran lập lại, " Em sẽ không nhường anh cho bất cứ ai...dù là cô ấy" "Ran..." "Nếu anh muốn huỷ bỏ hôn lễ, trừ khi anh giết chết em đi" Lời nói này đã kết thúc câu chuyện. Anh nhìn cô trân trân. Có nhiều biểu hiện hỗn loạn trong đôi mắt nâu ấm áp của anh ấy. Cô- ngược lại, với đôi mắt vẫn còn ướt nước, nhưng xoáy vào anh tia nhìn kiên quyết và vững chắc. Và Shinichi đã không còn nhắc gì về việc huỷ bỏ hôn lễ nữa.... **Kết thúc hồi tưởng** Ran nắm bàn tay Shinichi. - Tại sao? Tại sao...anh có thể bỏ đi tìm cô ấy ngay trong hôn lễ chứ? Tiếng cô thì thầm trong bóng tối, nghẹn ngào, nức nở. - Tại sao em không được? Tại sao nhất định là cô ấy? Một giọt nước mắt rơi xuống. - Tại sao...tại sao anh thà chọn nằm trên giường bệnh...cũng ko muốn kết hôn với em? Cô vuốt nhẹ trên bàn tay im lìm của anh. - Chẳng phải chúng ta rất hiểu nhau sao? Chúng ta là bạn thân từ bé...chúng ta luôn ở bên nhau...chẳng phải anh là của em sao? chẳng phải anh là của em sao? Shinichi...tỉnh lại đi mà..làm ơn hãy tỉnh lại...hãy nói rằng anh là của em đi... - Đừng khóc... Giọng Shinichi khe khẽ cất lên, khiến Ran như bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ôm gương mặt anh bằng hai bàn tay của mình. - Shinichi! Shinichi! Là em, là em đây, Shinichi, tỉnh lại. Nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền. không có vẻ gì là muốn thức dậy khỏi giấc ngủ sâu kia. Nhưng đôi môi khô của chàng thám tử trẻ, vẫn mấp máy những từ ngữ không rõ ràng. - Shinichi? Shinichi?_ Ran vẫn tiếp tục gọi, hi vọng anh sẽ nghe thấy tiếng cô, và anh sẽ mở mắt. - Đừng khóc...Shi-Shiho... Toàn thân Ran bất động như hoá đá. Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi Không phải lần đầu tiên suốt 2 năm qua, dĩ nhiên, Ran biết. Trong những giấc mơ, anh luôn luôn chỉ gọi tên một người... Cô đã biết từ lâu. Những gì đang diễn ra trong tim anh ấy. Chỉ là cô cố phủ nhận nó. Cố níu kéo nó. Và kết quả của sự miễn cưỡng ấy...chính là anh nằm đây. Bất động. Và gọi tên một người con gái khác-không bao giờ là cô. Mi thua rồi, Ran Mouri. Cô mỉm cười cay đắng với chính mình. Ngắm nhìn gương mặt Shinichi lần nữa, Ran nhẹ nhàng đứng dậy. Cô bước ra ngoài, bấm số điện thoại nhà tiến sỹ Agasa. " Bác Agasa? Có thể cho cháu số điện thoại của một người?" Nếu như anh thật sự không thuộc về cô...thì cô sẽ không níu kéo nữa. Người con gái ấy, năm xưa, đã từng đưa Shinichi rời khỏi cô- bằng viên thuốc đó. Rồi cô ấy trả anh lại cho cô, cũng bằng một viên thuốc. Nhưng cái cô ấy trả lại, chỉ là thân xác của anh. Trái tim anh mãi mãi đã bị cô cướp mất. Và giờ, Ran hiểu. Đã đến lúc để trái tim Shinichi quay về với thân thể của nó. CHAP 8: (Shiho Miyano) Kết thúc: Vừa đặt chân về Mỹ, Shiho nhận được một cú điện thoại đến từ Nhật. Một số lạ. Thoáng ngần ngừ, cô bắt máy. "Hello?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá quen. Shiho cắn nhẹ môi khi nhận ra đó là giọng của ai. " Miyano-san? Tôi là Ran Mouri" "Uhm, vâng... Chuyện gì vậy, Mouri-san?" Đáp lại, Shiho chỉ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào, dường như cố kiềm chế những giọt nước mắt. Không hiểu sao từ khi bước vào phi trường, trong lòng cô luôn dấy lên nỗi bất an ko hiểu nổi. Tim cô đau thắt như bị ai đó bóp chặt, một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ bủa vây lấy tâm trí cô. Nhưng Melkior bảo rằng cô chỉ bị ảo giác vớ vẩn, bởi lẽ tên thám tử ngu ngốc đó hiện đang trong nhà thờ làm lễ cưới, sao lại xảy ra chuyện gì được. Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ này càng khẳng định những linh tính trong cô là đúng. Những ngón tay run run bấu vào điện thoại, Shiho thở dốc một cách khó khăn: " Anh ấy...anh ấy...xảy ra chuyện gì, phải ko?" Giọng Ran vỡ oà trong điện thoại. " Shinichi...gặp tai nạn...hiện giờ vẫn chưa tỉnh..." Chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Shiho cảm thấy rõ cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng. "Anh ấy...?"_ Cô lắp bắp, nhưng dù cố gắng mấy vẫn ko hoàn thành được câu nói hoàn chỉnh. " Shinichi...muốn gặp cô"_ Ran nức nở_" Tôi đã ở bên cạnh anh ấy..rất lâu...tôi đã gọi anh ấy nhiều lần...nhưng anh ấy vẫn ko tỉnh dậy....Anh ấy chỉ gọi...tên cô..." Bàn tay vô hình đó đã xé toạc trái tim Shiho làm hai mảnh. Ran gần như oà khóc. " Anh ấy chỉ gọi tên cô...suốt 2 năm nay vẫn gọi..." Những ngón tay Shiho đông cứng trên điện thoại. "Miyano-san, xin hãy trở về....trở về cứu Shinichi..." Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, dường như để hít thở không khí trước khi nói ra câu quan trọng nhất. " Tôi đã thua...Anh ấy thuộc về cô...từ cái ngày 2 năm trước, tôi đã biết là như vậy, chỉ tại tôi cố chấp và ko muốn tin vào điều đó..." "Mouri-san..." " Xin cô hãy trở về...tôi biết..chỉ cần nghe tiếng cô, anh ấy sẽ tỉnh lại...nhất định...Hãy trở về cứu Shinichi..." Tút...tút... Tiếng gác máy điện thoại, bỏ lại Shiho trống rỗng im lặng giữa căn phòng tối. "Shinichi đã gặp tai nạn", giọng nói của Ran lại vang lên, đánh thức Shiho khỏi những những cảm xúc hỗn độn. Cô bật dậy, chỉ kịp vơ lấy áo khoác và chiếc túi xách chứa giấy tờ, hộ chiếu, sau đó phóng như bay khỏi nhà. Từ cửa sổ phòng mình, Melkior rít một hơi thuốc dài. Đôi mắt tối sầm đau đáu yêu thương vẫn dõi theo chiếc bóng mảnh mai của cô gái, đến khi cô lên một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm. Từ ngày cô muốn trở về Nhật...từ ngày cô gặp hắn, anh biết, anh đã thực sự mất cô... - John F. Kennedy International Airport, please! Đó là câu nói duy nhất từ lúc cô bước lên xe. Hai bàn tay đan vào nhau, ký ức Shiho trôi về đêm đầu tiên họ gặp lại nhau tại Nhật. Cuộc điện thoại định mệnh.... **Flashback** Tôi nhìn đồng hồ, 2:00 A.M Thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trên tay, tôi không biết mình nên làm gì lúc này. Anh ấy sẽ đến trong 10 nữa. Tôi ngần ngừ, sau đó đứng dậy, chọn một chiếc áo cổ lọ sẫm màu và một chiếc quần jean đen. Thêm một áo khoác mỏng màu xám tro. Tôi len lén mở cửa, nhằm chắc rằng mình sẽ ko gây ra bất cứ tiếng động nào có thể đánh thức Gin đang ở phòng bên cạnh. Bước nhẹ nhàng đến thang máy, tôi khẽ thở phào khi điện thoại bắt đầu reng. "Uhm..Em đang xuống. Chờ ở bên ngoài nhé?" Chiếc BMW màu xám bạc đã đậu sẵn trước cổng khách sạn. Shinichi mở cửa kính xe, mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt anh lấp lánh những tia sáng hạnh phúc. Một thoáng trong tôi cảm thấy run rẩy...tôi sợ mình sẽ chìm vào đôi mắt ấy lần nữa, và sẽ ko thể thoát ra được. Tôi phải tự nhắc nhở với mình hằng trăm lần rằng, anh ấy sắp kết hôn, và cuộc hẹn này chỉ giành cho một người bạn thân đã lâu ngày ko gặp. Phải, chỉ có vậy mà thôi. "Tại sao...lại hẹn em vào giờ này?"_ Tôi nhìn qua cửa sổ, cố ko để mắt mình chạm vào đôi mắt anh thêm lần nữa. Một khoảng im lặng trôi qua, trước khi anh ngập ngừng lên tiếng. " Chỉ muốn gặp em" Câu trả lời này đã đánh bại tất cả mọi nỗ lực dựng tuyến phòng thủ của tôi nãy giờ. Tôi quay ngoắt lại, sững sờ nhìn anh. Có thật đây là chàng thám tử mà tôi từng quen ko? Tôi chắc rằng anh rất tuyệt vời trong phán đoán và suy luận, nhưng cũng chừng ấy sự cam đoan rằng anh là một tên đần trong việc tình cảm, nhất là cách bộc lộ cảm giác của mình đối với một cô gái. Sau khi ngớ ra khoảng vài chục giây, tôi hỏi lại, cũng một câu ngớ ngẩn ko kém. "Cái gì?" Tôi nghe anh thở dài. "Có thể em xem những lời anh nói bây giờ thật ngu xuẩn, dối trá, ngốc nghếch hay gì đó...nhưng thực sự, anh chỉ muốn gặp em" Hai bàn tay tôi siết chặt lại. Tôi phải nói gì đây? " Vậy ah?" Shiho Miyano! Những câu mỉa mai châm biếm của cô đâu cả rồi? Những lời nói sắc sảo mưu mẹo của cô đâu cả rồi?? Cô chỉ có thể ngớ ngẩn trả lời " vậy à " như thế này sao??? Tôi có thể nghe thấy tiếng hét đang vang lên trong đầu mình. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Chắc hẳn hiện nay, trông mặt tôi như một con ngốc! Chiếc xe lao vút qua màn đêm, băng qua những chiếc cầu, chạy vào đường cao tốc. Tôi ko biết anh định đưa tôi đi đâu, và tôi cũng ko có can đảm hỏi, sợ rằng mình lại buột miệng nói ra những câu...chẳng theo ý mình. Cuối cùng, anh dừng lại dưới một sườn đồi. Tôi nhận ra...phía trên ngọn đồi là khu rừng năm xưa bọn tôi hay cùng đội thám tử nhí đi cắm trại. Hơn bốn năm rồi bọn tôi ko trở lại đi, từ khi chúng tôi quay lại hình hài thật của mình. Shinichi mở cửa xe, giơ bàn tay trước tôi và mỉm cười. Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm thấy chút ấm áp khi những ngón tay đan vào nhau. Anh dắt tôi chậm rãi vào rừng, tiến dần lên đỉnh đồi- nơi tôi biết có một căn nhà gỗ đã bỏ trống từ lâu- năm xưa bọn tôi thường hay dùng làm chỗ trú đêm trong chuyến pic-nic. "Đôi lúc anh cảm thấy...rất nhớ Conan" "Em cũng vậy" Những mẩu đối thoại ngắn bắt đầu xuất hiện, đầu tiên là những kỉ niệm ngày chúng tôi còn bé- Conan và Ai, sau đó là khoảng thời gian khi chúng tôi đã trở lại hình dạng cũ. Đến lúc kể về cuộc sống trong 2 năm qua, thì tôi và anh đã ngồi bên cạnh lò sưởi trong căn nhà gỗ quen thuộc. Tôi thực sự không hiểu bằng cách nào, và tại sao...nhưng khi sực tỉnh lại, tôi đã nằm trong lòng anh ấy, với chiếc áo khoác đen dày đắp ngang. Anh dựa lưng vào vách, nhìn chằm chằm những tia lửa lập loè trong lò, đôi mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi rất nhiều. Tôi ngồi dậy, định sẽ tránh ra xa xa một chút, nhưng anh đã kéo tay tôi, thầm thì. "Cứ giữ như thế này...Shiho" Tôi gần như nín thở. Đầu óc tôi bắt đầu hỗn loạn. Chấp nhận ra ngoài với anh vào lúc này, đi đến một nơi hẻo lánh như vậy...và trong hoàn cảnh này, thì chỉ có Chúa mới biết chuyện gì có thể xảy ra giữa hai chúng tôi! Tôi nuốt khan, cố giữ tone lạnh lùng vô cảm của mình, "Như thế này ko hay đâu, nhất là đối với một người sắp kết hôn" Anh tròn mắt nhìn tôi, với một chút thích thú, sau đó phì cười. "Em ghen à?"_ anh hỏi với cái nháy mắt tinh nghịch. Tôi chắc rằng mặt tôi đã biến sắc một chút, nhưng ko quá rõ để nhận ra bởi ánh lửa nơi đây cứ chập chờn vô định. "Chỉ đùa thôi", anh bật cười, nhại lại giọng của tôi mỗi khi tôi "vô tình" hay "cố ý" nói ra một điều gì đó khiến anh bối rối. "Anh ko ngờ là còn có thể gặp em...Anh ko biết phải diễn tả cảm xúc này như thế nào...Thực sự, nó rất lạ"_ Anh cầm chiếc que cời lửa, cạy cạy những hòn than trong lò. "Anh và Ran sắp kết hôn, đừng để những cảm xúc nhất thời khiến mình phải hối hận", tôi cắn môi, cúi đầu thấp xuống để anh ko nhận ra đáy mắt tôi bắt đầu dậy sóng. Im lặng. Chỉ có tiếng tia lửa nổ lách tách. "Nếu anh nói...anh sẽ ko kết hôn nữa, thì sao?" "Cái gì???" Tôi nhảy dựng lên, và gần như hét. Tôi trừng trừng nhìn anh, chờ đợi anh nói câu tiếp theo như lúc nãy " Chỉ đùa thôi". Nhưng ko, anh vẫn dán mắt vào ngọn lửa bập bùng với gương mặt chứa đầy sự phiền muộn. Mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay tôi. Anh ấy...ko đùa. "Tại sao?"_ Tôi chỉ có thể bật ra hai chữ sau một thời gian đấu tranh tư tưởng giữa hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu. Bất chợt, tôi thấy vòng tay anh siết chặt hơn. Anh tự cằm lên tóc tôi, thấp giọng. "Em đã bảo anh quên em đi...và nói rằng muốn anh sống thật hạnh phúc. Anh đã vì em, cố gắng mỗi ngày nở nụ cười với cô ấy. Cố gắng để thấy mình vẫn sống hạnh phúc. Nhưng làm sao anh có thể hạnh phúc được...khi 2 năm qua anh chưa từng quên em? Anh chưa từng quên em, dù trong một giây, một phút..." Máu trong người tôi đông cứng lại. Hơi thở anh phả vào vành tai tôi, nóng hổi. "Anh luôn tự lừa dối mình, lừa dối Ran...Anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc...Cho đến khi anh gặp lại em, đến khi anh biết rằng em vẫn còn sống. Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là hạnh phúc...suốt 2 năm qua" Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ. Cũng ko biết mình nên nói gì. Sự trở lại của tôi lần này...có phải sai lầm hay ko?? Và những gì anh ấy đang nói...có thực sự mang ý nghĩa như tôi nghĩ hay ko? " Anh biết, anh quá ích kỷ...Nhưng nếu cứ tiếp tục, thì sẽ ko ai có hạnh phúc cả...Anh ko thể kéo theo Ran bước vào cuộc sống hạnh phúc xây dựng trên ảo tưởng được..." "Anh ko thể làm tổn thương cô ấy"_ Tôi thở dài nặng nề_" Anh yêu cô ấy, từ khi hai người còn bé, phải ko...Anh đã yêu cô ấy..." "Phải, anh đã từng yêu cô ấy, có lẽ...Nhưng anh ko phân biệt được, đó là tình yêu giành cho một người bạn thân thiết lâu năm, hay tình yêu giữa một chàng trai giành cho một cô gái...Có lẽ anh đã nhầm lẫn thứ tình cảm đó là tình yêu, anh ko biết..."_ Shinichi nói một mạch, dường như anh đang bị kích động_" Anh chỉ biết...khi anh tưởng đã mất em mãi mãi, anh giống kẻ đã chết rồi vậy. Tất cả đều trở nên vô nghĩa. Không còn gì quan trọng hơn nữa. Anh cười nhưng thậm chí ko hiểu mình cười về việc gì. Anh đã sống hai năm trống rỗng, buồn tẻ và chán ngắt. Sống trong một thế giới chết." Đôi mắt tôi căng tròn hết mức có thể, nhìn chàng trai đang gục đầu vào mái tóc mình với nhịp thở bấn loạn. Anh ấy là Shinichi Kudou- thám tử lừng danh nhất Nhật Bản ư? Dường như anh đã thay đổi rất nhiều...trong hai năm... "Anh sẽ xin lỗi Ran...sẽ thú nhận tất cả với cô ấy...anh ko muốn tiếp tục lừa dối mình, lừa dối cô ấy, và cả...em...Em hãy ở lại, có được ko?" Tôi ko nhớ mình đã trả lời những gì, hình như chỉ là gật đầu rất nhẹ, sau đó lại lắc đầu, rồi lại gật,...Và dần dần, tôi chìm vào giấc ngủ trong bờ ngực anh...nhẹ nhàng, êm dịu...Điều duy nhất tôi biết rõ khi đó chính là: anh đang ở đây, ko còn là ảo ảnh trong những giấc mơ. Vòng tay anh...luôn bảo vệ tôi khỏi những con quái vật đeo đuổi hằng đêm trong quá khứ. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác an toàn tuyệt đối. **End flash** "Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 10 nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục." Shiho vừa dợm bước qua cổng soát vé thì một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. - Melkior? Cô ngỡ ngàng nhìn chàng trai tóc vàng trong chiếc áo khoác đen lạnh lùng. Không hiểu anh đã đứng đó từ lúc nào, đôi mắt xanh nhạt buồn bã nhìn cô. Giọng anh trầm trầm vang lên giữa không gian vắng lặng của sân bay. - Chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc, thì đừng do dự gì nữa. Nhưng nhắn lại với hắn, nếu hắn còn làm em khóc, thì dù là ở đâu, anh cũng sẽ bay về bắn vỡ sọ hắn đấy. Shiho ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cô mỉm cười. - Cảm ơn, Mel. Em nhất định sẽ hạnh phúc. "Chuyến bay đến Nhật số hiệu E.271 sắp cất cánh trong vòng 5 nữa. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý và hoàn tất thủ tục." *** 5 năm sau... - Shiho, anh về rồi. Shinichi đẩy cửa bước vào, lập tức một chiếc trực thăng điều khiển từ xa bay vèo tới, nhanh như cắt anh thụp đầu xuống, khiến nó đâm sầm vào cánh cửa. - Shinta, mẹ đã nói ko chơi máy bay trong nhà. Shiho nhấc thằng bé con đang ngồi cười khanh khách trên sàn, cau mày. - Trúng bố thì ko sao, bất quá chỉ may vài mũi, nhưng lỡ trúng người khác thì phiền lắm đấy. Shinichi nhặt chiếc máy bay trên mặt đất, nhăn nhó nhìn vợ. - Em dạy con hay nhỉ? Trúng bố thì ko sao à? Hạnh Phúc Có Thật Của Tôi - Oh, dù sao thì anh cũng quen rồi mà, phải ko, ngài thanh tra?_ Shiho mỉm cười nhìn anh, đôi mắt ánh lên những tia trêu chọc. - Phải, phải_ Shinichi đặt chiếc máy bay lên bàn, giơ tay đón cậu con trai từ tay vợ, nhân tiện đưa cô một bức thư_ Của em này. Cô cầm bức thư, gương mặt bừng sáng. - Thư của anh Mel? Shinichi thả người xuống ghế sofa, đặt cậu con trai ngồi lên đùi mình, vừa hôn vừa nựng. - Uhm, nếu anh đoán ko nhầm thì là tin vui đấy. Shiho bóc thư ra xem, quả nhiên là một tấm thiệp mời dự hôn lễ. Cô quay lại, liếc chồng bằng đôi mắt sắc lẻm. - Sao anh biết hay thế? Đọc trộm thư của em à? - Quý phu nhân Kudou, tôi xin nhắc lại cho phu nhân biết- chồng của cô là một thám tử đấy nhé!!!!! Shinichi trề môi, kéo dài giọng chế giễu. Nhưng Shiho vẫn chưa chịu buông tha. - Quý ngài Kudou, tôi xin nhắc lại cho quý ngài biết- vợ của ngài của là chuyên viên giám định cao cấp của sở cảnh sát Tokyo đấy nhé. Có cần tôi lấy thư này đem đến phòng giám định ko hả? - Oh, cứ việc, nếu em rảnh_ Shinichi cười hinh hích, ôm cậu con trai ba tuổi vào lòng_ Nghe mẹ nói chưa, sợ quá con nhỉ? Shiho lườm hai người "đàn ông" trong nhà, trước khi quay bước vào bếp. - Chỉ giỏi bày trò với trẻ con. Tiếng cười hạnh phúc vang lên rộn rã trong ngôi biệt thự rộng lớn. **END** [img]https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcQxXBX1rBygScJQ6Vw1r3e70_t-wvjUeuwwK3oG6u93Fq2dVm7THg[/img] [/info]